*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thành phố B trong vài năm trở lại đây phát triển nhanh chóng, mấy năm trước ở những nơi cách xa trung tâm thành phố vẫn còn nhìn thấy những khu dân cư thấp bé. Thế nhưng trong khoảng gian ngắn ngủi mấy năm trở lại đây, những khu dân cư thấp bé đó đã hoàn toàn chẳng nhìn thấy bóng dáng, thay thế vào đó là các tòa nhà cao chọc trời san sát nhau.
Chu Độ đang ngồi phòng làm việc cúi đầu phê duyệt tài liệu của công ty, điện thoại đặt bên cạnh lúc này rung lên hai tiếng ông ông.
Hắn quay đầu quét mắt nhìn một cái, sau đó vẻ mặt không thay đổi tiếp tục công việc trên tay. Điện thoại im lặng được một chốc, sau đó giống như một cô bạn gái bị lạnh nhạt bắt đầu cáu kỉnh, lại rung lên mãi không dứt.
Chu Độ bị tiếng chuông điện thoại cố chấp gọi đến làm cho đau đầu, cuối cùng như chịu không nổi nữa mới cầm điện thoại lên.
“Làm gì?” Ngữ khí mang theo một chút không vui.
Giọng nam ở đầu bên kia điện thoại thấy Chu Độ đã chịu nghe điện thoại, vội vàng gân cổ lên gào: “Tao nói nè Chu tổng, ngài lúc nào cũng bận rồi vậy mà đã nể mặt tao chịu nghe điện thoại rồi cơ đấy.”
Chu Độ một tay cầm điện thoại, ánh mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm phần tài liệu trên tay.
“Có chuyện thì nói.”
Người ở đầu bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-luon-nghi-toi-khong-yeu-em-ay/2695791/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.