*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chu Độ kéo Hạ Nghiêu dùng khá nhiều sức, Hạ Nghiêu thiếu chút nữa té cả người lên người hắn. Xung quanh sân tập khắp nơi đều là học sinh ở lại để luyện tập, Chu Độ không có ngu, cũng biết lúc này hôn Hạ Nghiêu không thích hợp.
Hắn cầm lấy cánh tay Hạ Nghiêu đi ra ngoài cổng trường, Hạ Nghiêu bị hắn kéo lảo đảo sắp ngã, vội vàng hỏi: “Chu Độ cậu muốn làm gì.”
“Đưa cậu về nhà. ” Chu Độ đầu cũng không quay lại nói.
Hạ Nghiêu muốn nói không cần đâu, lại sợ Chu Độ không vui, chỉ có thể bị Chu Độ kéo về phía trước. Đợi đến khi ra đến cổng trưởng, Chu Độ lúc này mới buông Hạ Nghiêu ra.
Chu Độ nhớ kỹ những thứ Tưởng Thi Văn bảo hắn làm, lúc đi cố ý đi bên phải Hạ Nghiêu. Hạ Nghiêu cúi đầu nhìn mấy ngón chân, tạm thời không biết phải làm sao bây giờ.
“Tối hôm qua cậu làm gì?” Chu Độ đột nhiên mở miệng hỏi.
Giọng nói Hạ Nghiêu căng thẳng, trả lời: “Cũng không có gì, về nhà làm được một đề thi, học từ vựng tiếng Anh rồi đi ngủ.”
Lúc này bọn họ đã đi tới một con hẻm nhỏ vắng vẻ, Chu Độ dựa theo trình tự Tưởng Thi Văn dạy hắn, hỏi tiếp: “Cậu có nhớ tôi không?”
“Cái, cái gì?” Hạ Nghiêu nghi ngờ hình như tai mình có vấn đề rồi.
Chu Độ cho rằng Hạ Nghiêu chưa nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-luon-nghi-toi-khong-yeu-em-ay/2695714/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.