*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ sau khi xuống xe buýt, hai người đều có chút lúng túng.
Hạ Nghiêu cúi đầu đi phía sau Chu Độ, vừa nãy trên xe buýt, cậu chỉ mới đụng vào Chu Độ, cả người Chu Độ liền cứng ngắc tựa như đá hoa cương biết hô hấp.
Trong lòng biết rõ Chu Độ sẽ không có khả năng thích mình, nhưng mà khi đối mặt, hiện thực lại đạp một cú thật là đau.
Chu Độ đi ở phía trước, toàn bộ sự chú ý đều đặt ở tiếng bước chân ở đằng sau, lúc nãy trên xe hắn thật muốn đem Hạ Nghiêu bảo hộ trong ngực, thế nhưng mà cậu ấy giống như vô cùng bài xích việc nhích lại gần mình. Trong xe nhiều người như vậy, vậy mà cậu ấy lại kiên quyết muốn giữ khoảng cách với mình dù chỉ một chút.
Chu Độ có chút không hiểu được suy nghĩ của Hạ Nghiêu, thích một người lẽ nào không phải muốn ở gần người đó sao, muốn cùng người đó thân cận sao, vậy tại sao Hạ Nghiêu lại như rất ghét việc đụng chạm với mình.
Chu Độ chưa yêu bao giờ, thế nhưng sau khi hắn biết được tình cảm của Hạ Nghiêu, vẫn luôn không nhịn được mà muốn thân cận với cậu ấy, muốn nhìn thấy cậu ấy.
Những phần trên cơ thể không cẩn thận mà đụng chạm với cậu ấy, cả người đều giống như bị điện giật.
Chu Độ đang suy nghĩ, bước chân theo phía sau bỗng nhưng dừng lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-luon-nghi-toi-khong-yeu-em-ay/2695699/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.