Diệu Nhàn rời đi chưa được bao lâu thì Hà Quân xuất hiện, vừa nhìn thấy tôi mặt mày u ám, anh ấy nhíu nhíu mày, bất mãn lên tiếng.
– Anh thật sự không thể hiểu được em, em ghét cô ta thì chỉ cần triệt đường làm ăn của cô ta là được rồi. Hà cớ gì phải dày công sắp đặt phiền phức tới như vậy? Em hận cô ta lắm à?
Tôi ngồi trên ghế, mắt nhìn về phía Hà Quân, tôi nhàn nhạt đáp:
– Hận. Vì hận nên mới nhọc công như vầy đây.
Hà Quân giây trước còn bất mãn, giây sau đã chau mày ngạc nhiên mà nhìn tôi. Ánh nhìn của Hà Quân trở nên tinh tường hơn, anh ấy nghi ngờ, hỏi:
– Này, nụ cười kia của em là sao? Em định… giết người à?
Tôi nhướn mày, hỏi lại:
– Anh đã từng nhìn thấy nụ cười của kẻ muốn giết người rồi đấy à?
Hà Quân ngập ngừng, đáp:
– À thì chưa, tất nhiên là chưa rồi. Nhưng mà nụ cười này của em… Ngọc… đừng có dọa anh… anh không chịu thêm nổi đả kích được nữa đâu.
Tôi bật cười, châm chọc:
– Anh đừng yếu bóng vía như vậy nữa có được không, em đã làm gì người ta đâu, anh cũng nhát gan quá nhỉ? À quên mất, tối nay giúp em đánh bóng tên tuổi được không?
– Đánh bóng tên tuổi? Em muốn làm gì?
Tôi điềm nhiên, trả lời rõ ràng và dứt khoát:
– Anh không thấy hôm nay em xuất hiện lộng lẫy như thế này à? Em ăn mặc như vầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-lon-tro-ve/2578251/chuong-44.html