Thế Nam hôm nay đi làm về sớm hơn mọi ngày, nhìn thấy anh về, tôi liền trưng ra một nụ cười thân thiện hết mức có thể. Vợ chồng son là phải thế, ít nhất là phải thường xuyên cười đùa với nhau, mặt tôi cứ lỳ lỳ ra, đến tôi còn thấy chán.
Thấy tôi đang ngồi vắt vẻo ôm màn hình laptop, Thế Nam bước gần đến, anh ung dung ngồi xuống bên cạnh tôi, nhàn hạ hỏi chuyện bát quái:
– Nghe nói hôm nay trong phủ có chuyện lạ? Em không đi hóng tin à mà ngồi đây?
Tôi nhướn mày, chán nản đáp:
– Em hóng rồi, không được kết quả gì cả!
Thế Nam khẽ cười:
– Sao lại không có kết quả? Đấy đều là do con người cố tình làm ra cả, phải có mục đích gì chứ?
Tôi giật mình, đẩy laptop sang một bên, tôi nôn nóng hỏi gấp:
– Vậy là anh biết gì rồi à? Anh điều tra ra được gì trong chuyện của A Nhị sao?
Hồng gia nhìn tôi, ánh mắt thâm thúy khó dò.
– Điều tra thì anh chưa, nhưng anh biết cái chiêu ấy là do có người cố tình làm ra.
Tôi nhướn mày nhìn anh, tò mò hỏi:
– Vậy là anh không tin trên đời này có ma quỷ? Có thế giới tâm linh?
Hồng gia lắc khẽ đầu, anh nghiêm túc trả lời.
– Không. Anh tin. Nhưng riêng chuyện này thì anh không tin. Tín ngưỡng là tín ngưỡng, chiêu trò là chiêu trò, hai thứ này không thể nhầm lẫn được.
Hồng gia nói với thái độ chắc nịch, mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-lon-tro-ve/2578218/chuong-26.html