Hà Quân về nước, nhà họ Trịnh làm bữa cơm nhỏ ăn mừng sự trở về của anh. Mẹ với cậu tôi cũng thiệt là, biết Hà Quân về mà cố tình giấu tôi, không báo cho tôi biết trước để tôi còn ra sân bay đón anh ấy cho đàng hoàng tử tế. Phải hơn một chục năm Hà Quân mới chịu trở về, nhìn thấy anh ấy xuất hiện bằng xương bằng thịt trước mặt tôi mà tôi mừng muốn rơi nước mắt. Không gì bằng tri kỷ trở về, hạnh phúc kinh khủng!
Trong bữa cơm ăn mừng Hà Quân trở về, ai ai cũng thấy vui vẻ, mà người vui vẻ nhất chắc chắn chỉ có thể là tôi. Tôi vui đến mức quên béng đi mất chuyện mình bị thương, mãi tới khi hớp vào một ngụm rượu, bị cả mẹ tôi, rồi Hồng gia rồi cả Hà Quân nhắc nhở, tôi mới vội vàng phun hết ra.
Hà Quân ngồi bên cạnh tôi, anh ấy nhíu mày lo lắng, vội vàng hỏi:
– Bị thương nặng lắm đúng không? Cho anh xem thử?
Tôi nhìn gương mặt baby của Hà Quân, cảm thấy mấy cái nhíu mày lo lắng này quả thật không phù hợp với gương mặt non nớt của anh ấy. Sợ Hà Quân lo lắng, tôi liền phủi phủi tay, cười đáp:
– Xấu lắm, anh xem cái gì!
Mẹ tôi biết tính của Hà Quân, vậy nên bà cũng giúp tôi trấn an tinh thần anh ấy.
– Vết thương của con bé sắp lành lại rồi, hôm nay là đỡ lắm rồi đấy.
Hà Quân lo lắng cho sức khỏe của tôi thật sự, anh ấy cũng là vì biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-lon-tro-ve/2578196/chuong-15.html