Editor: Cheese
Beta: Chin ✿
Chữ của Hoắc Đình Sâm nhìn rất đẹp, vì để ý chữ của Cố Chi không có rồng bay phượng múa như người khác nên anh viết rất đơn giản, vậy nhưng nét nào nét nấy đều vô cùng tinh tế, tưởng chừng viết đại lên tờ giấy cũng đủ để đem treo lên tường.
Cố Chi nhìn tên mình một lúc lâu.
Đây là lần đầu tiên cô phát hiện, tên mình khi viết ra cũng có thể đẹp như thế.
Nhưng mà, tên cũng đã viết xong, cũng đến lúc Hoắc Đình Sâm nên đi rồi, đi về rồi lần sau cũng không cần tới nữa.
Hoắc Đình Sâm đã đi một lúc rồi nhưng Cố Chi vẫn một mình ngồi lại thư phòng.
Cô ngồi đó phồng má, nhìn không khác gì một con cá nhỏ, lấy bút ra, viết tên Hoắc Đình Sâm mà mình mới học được, sau đó còn viết thêm hai dấu XX đằng sau.
Hoắc Đình Sâm, XX.
Cố Chi vừa lòng mà nhìn tác phẩm của mình, mong rằng bản thân cũng sẽ sớm học được hai chữ phía sau viết thế nào.
——
Hoắc Đình Sâm lái xe về nhà họ Hoắc, bảo vệ ở cửa thấy là xe của thiếu gia liền cung kính mở cửa.
Mười giờ tối, Hoắc gia vô cùng an tĩnh, chỉ có ánh đèn vẫn mở sáng như thường, trong hoa viên rộng lớn cũng chỉ có bóng của những tán cây đan xen nhau dưới ánh đèn.
Hoắc Đình Sâm cởi áo khoác đưa cho quản gia, vừa mở nút áo sơ mi vừa đi về phòng mình.
Anh đang bước lên cầu thang thì nhìn thấy có một người đang đứng đó.
Triệu Hàm Thiến mặc một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-le-thoi-dan-quoc-tro-minh/1020489/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.