Editor: Cheese
Beta: Chin ✿
Hoắc Đình Sâm nhìn bàn tay trống không của mình, sau đó còn nghe thêm cái câu "hãy tiếp tục cố gắng" kia của Cố Chi nữa.
"Em không định để tôi dạy em học thật sao?" Anh hỏi.
Cố Chi tức giận: "Tôi không có tiền trả cho anh đâu."
Hoắc Đình Sâm: "Tôi không cần tiền. Tôi chỉ là, muốn dạy em học thôi."
Cố Chi nghe xong, định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi.
Xong rồi, cô lại nghĩ, gạ Hoắc Đình Sâm làm tình nhân để anh biết đường mà né nhưng ai dè không có tác dụng, nếu anh đã muốn dạy cô học, lại còn là dạy không công, chơi thì chơi coi ai sợ ai.
Anh dám chơi thì cô dám chiều.
Dù sao người tốn thời gian, tốn sức lại chẳng có được đồng nào không phải là cô.
Cố Chi: "..... Vậy đi học thôi."
Hoắc Đình Sâm thở dài nhẹ nhõm một hơi, cầm sách giáo khoa: "Bắt đầu thôi."
Cố Chi: "Hôm nay tôi không muốn học, ngày mai anh hãy đến."
Hoắc Đình Sâm giật mình, chớp mắt một cái. Vì sao hôm nay không thể học chứ? Nhưng khó khăn lắm cô mới đồng ý, thôi thì gật đầu một cái vậy: "Được."
Ngày hôm sau, lúc Hoắc Đình Sâm đến nhà Cố Chi, mặt anh nhăn như khỉ ăn ớt.
Tự nhiên trong nhà Cố Chi xuất hiện mười tên bảo vệ cao to, mặc toàn đồ đen, còn có Cố Chi đứng ở giữa, vẻ mặt kiểu "ngon thì nhào vô".
Trần Gia Minh nhìn cả đám vệ sĩ kia mà xém chút bị đau tim: "Hoắc, Hoắc tổng?"
Hoắc Đình Sâm so với Trần Gia Minh bình tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-le-thoi-dan-quoc-tro-minh/1020485/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.