Editor: Cheese
Beta: Chin ✿
Người kịp hoàn hồn đầu tiên chính là Trần Gia Minh.
Anh ta trợn mắt há mồm nhìn bóng lưng Cố Chi rời đi. Từng câu từng chữ mà Cố Chi thốt ra lúc nãy vẫn còn văng vẳng trong tai.
Là trúng...một ngàn vạn thật sao?
Đến cả Hoắc Đình Sâm....mà cô ấy cũng không thèm?
Trần Gia Minh nhìn về phía Hoắc Đình Sâm: "Hoắc, Hoắc tổng?"
Hoắc Đình Sâm nhìn chằm chằm về hướng mà Cố Chi rời đi. Người đã đi khuất bóng rồi nhưng anh vẫn cứ nhìn mãi, ánh mắt sâu hoắm.
Một lúc sau, anh mới mở miệng: "Cho người đi điều tra chuyện là thế nào."
Trần Gia Minh lập tức gật đầu: "Vâng."
——
Cố Chi lúc quay trở về xa cả người như một quả bom chực chờ phát nổ, Tạ Dư nắm chặt vô lăng, cảm thấy vô cùng căng thẳng, không biết là ai đã chọc phải bà chủ thiếu gì chứ không thiếu tiền của mình: "Bà chủ."
Cố Chi: "Về nhà."
Tạ Dư: "Vâng."
Cố Chi đi một hồi về đến nhà. Chị Trần nói với cô là điện thoại ở phòng khách đều reo cả một buổi chiều, là do Cổ tiên sinh gọi đến, nhắn cô về nhà thì gọi lại cho ông ta.
Cố Chi gọi điện cho Cổ Dụ Phàm.
Điện thoại vừa được kết nối, Cố Chi liền nghe thấy Cổ Dụ Phàm ở đầu bên kia nói liên hồi: "Hoắc thị, Hoắc thị, Xưởng dệt Hoa thành là sản nghiệp của Hoắc thị!"
Cố Chi mặt không cảm xúc, chỉ "Ừ" một tiếng.
Cổ Dụ Phàm nghe được tiếng "Ừ" khô khốc của Cố Chi, nghĩ cô chắc đã biết.
Ông ta liền cẩn thận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-le-thoi-dan-quoc-tro-minh/1020480/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.