Với tình cảnh của nàng thiếu phụ mới lọ mọ thò chân vào nhà chồng chưa nóng nền nhà thì bị... chồng bỏ, tui thẫn thờ lang thang khắp các thành thị, thôn trấn, ngẫm tình trạng thê thảm của mình na ná như những dòng chữ vẫn hay chạy ngang ngửa trên bầu trời: "Nghe nói Thúy Yên môn hạ votinhhiepnu tâm thần bất định, lang thang từ Thanh Thành đến Hoa Sơn...".
Chính xác là tui gần như ko còn tinh thần để cắn wái hay nhặt vàng nữa. Cũng ko có tâm trạng để ngắm dương liễu u buồn quanh bờ hồ Dương Châu, hay lặng nhìn ánh trăng Thanh Thành đang sầu não hờn dỗi sương khói. Tui vào game chỉ để ngồi thừ ra như 1 khúc gỗ mất khả năng di động, chỉ biết đi ra dòm rương, đi vào kiểm vàng để xem thử mình có bao nhiêu tiền của sau bao nhiu ngày dành dụm, ki cóp từng xu từng cắc. Thôi mà, mọi người đừng có phản ứng dữ dội sau những lời thực dạ của tui, rồi hét toáng lên: "Bà tham vàng cũng vừa vừa thôi bà. Trong tình cảnh chia tay biệt chân bối rối như thế, vậy mà còn tinh thần để dòm vàng ngó bạc sao?".
Hổng phải là tui mê vàng đến độ lú lẫn đâu, mà chẳng wa, tui ko còn tìm thấy niềm an ủi nào nữa, võ lâm lúc ấy gần như là trứng ngỗng to tướng đối với tui, vì vậy, đành gửi gắm tình yêu nỗi nhớ của mình vào mớ tài sản còm cõi, hầu gom góp chút ít sự hứng thú còn sót lại của mình đối với võ lâm. Trong lúc kiểm soát tài sản,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-lam-truyen-ky-don-thuan-chi-la-tro-choi/3140571/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.