Nắng chiều ảm đạm, gió lạnh thổi mỗi lúc một mạnh hơn, nhìn ra phía Đại Hoàng Giang lúc này chỉ còn là một màu sương u ẩn.
Phía sau từ trong đám quân sĩ bụi khói trắng một vùng, Xương Văn kéo cương ngựa phi nước đại về phía trước, dừng lại bên hai tướng Cát Lợi và Cảnh Thạc. Hai người này thấy thái tử điện hạ đến vội vã toan hành lễ, Xương Văn đã xua tay nói:
- Không cần! – Mắt chàng nhìn về phía đông xa xa hỏi: - Dương tướng quân, còn bao xa nữa chúng ta tới Phù Liệt?
Cát Lợi nhìn thần khí uy nghi của vị thái tử chưa đầy mười bốn tuổi này, trong lòng bỗng nhiên nảy sinh một niềm cảm phục, cung kính nói:
- Điện hạ! Qua sông lớn chính là Tây Phù Liệt.
Xương Văn rong ngựa nhìn về phía Hoàng Giang lờ mờ sương trắng, trong lòng dấy lên một cảm giác nôn nao khó tả. Hoàng Giang nơi này sau khi chảy qua vùng Đại La yên ả, bất ngờ lại uốn khúc vòng vèo, tạo nên một vùng phù sa mênh mông trải dài, hun hút tầm mắt.
Chàng ngước mặt nhìn về phía chân trời xa hơi sương mờ ảo, lại quay lại phía đoàn quân đang tiến đến. Trong rừng cờ xí bay phấp phới một chiếc Hoàng Sa Tứ Mã cùng gần một trăm cẩm y vệ hộ tống đang băng đến, vẻ mặt Xương Văn không biết vì sao đột nhiên đậm vẻ sầu não.
***
Nguyễn Xá Trang – Nguyễn Gia Loan.
Sau khi nhóm quân của Nguyễn Khoan rời đến Tây Phù Liệt, nơi này bỗng chìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-lam-tinh-hai/2753386/quyen-1-chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.