Dưới ánh trăng mờ nhạt trong rừng trúc mênh mang , một nữ tử đang khóc thút thít, một nam nhân đứng cạnh nàng chưa đầy bốn thước, mặc nhiên vẫn đứng bất động ở đó, chờ rất lâu, cuối cùng đưa ra một chiếc khăn tay bằng lụa trắng thêu một đôi chim uyên, khẽ mở lời nói:
- Đan Muội! Đừng khóc nữa…
Nam nhân đó chính là Lưu Cơ, ngay khi rời khỏi phòng của Đàm phu nhân đã vội vã đuổi theo nàng đến trúc lâm này. Đan Gia có chút sửng sốt thoáng qua khẽ gạt lệ nói:
- Lưu huynh! Sao lại là huynh?
Sắc mặt hắn có chút buồn không rõ, rõ ràng người Đan muội đợi là Đinh Hoàn chứ không phải hắn, hắn đưa mắt nhìn nàng chua xót nói một câu:
- Nhất định ta sẽ mang Đinh Hoàn về cho muội.
Nữ tử nghe mấy lời này cảm động lại khóc tiếp, lần này nàng gục đầu vào vai hắn mà khóc như đứa trẻ thơ, Lưu Cơ không nói thêm câu gì, hắn không lý do cứ để mặc nàng trong vai hắn mà khóc như vậy. Những giọt nước mắt ấm áp thấm ướt áo bào chảy xuống ngực hắn vẫn còn đang nóng hổi.
Lưu Cơ và Đan Gia cùng lớn lên ở Sơn Trang Tri Hối, là đôi bạn thanh mai trúc mã, trong lòng Lưu Cơ sớm đã xuất hiện tình cảm với Đan Gia, nhưng Đan Gia lại không hề hay biết, trong trái tim nàng ngự trị chỉ có một hình bóng Đinh Hoàn. Lưu Cơ không vì đó mà hận, trái lại còn ra sức vun đắp cho nàng, chỉ là gần đây sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-lam-tinh-hai/2753361/quyen-1-chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.