Hỏi trời cao đã sinh một Đế Hạo ngạo thị thiên hạ, tại sao còn muốn tạo ra một Khinh Hàn điên đảo chúng sinh?
Khóe mắt mi sao của hắn đều mang một loại cốt cách phong nhã, mái tóc dày đen nhánh mượt mà như lụa phi tán trong nước, theo dòng chảy tung hoành lưu chuyển, trở thành chiếc lưới biến hóa khôn lường, con mồi một khi đã mắc kẹt trong đó thì sẽ khó mà thoát trở ra.
Hắn thoáng cười nhẹ phảng phất tia trào phúng, ngón tay chậm rãi vuốt sợi tóc ra sau tai, thong thả mà ưu nhã, nhưng không phải kiều nhược như nữ tử, mà mơ hồ toát ra khí thế áp đảo.
Có người mở cửa điện, một trận hàn phong thổi tới làm ta thấy rét lạnh, “Tôn chủ, thuộc hạ tắc trách hộ vệ không tốt, thỉnh tôn chủ…”
“Ra ngoài!” Thanh âm Khinh Hàn không lớn, nhưng thanh lãnh hàm chứa một loại uy nghiêm khiến người ta không cách nào kháng cự.
Cửa đã khép lại, mà ta tầm mắt vẫn như cũ không cách nào di dời khỏi khuôn mặt của hắn.
“Làm sao vậy? Bây giờ ngươi có hay không bởi vì ghen ghét với tự ti mà sống không được vui vẻ?” Hắn đang cười nói thì lập tức có chút chau mày, “Ngươi dơ quá.”
“…. Ta là… khất cái…” chưa dứt lời, bàn tay Khinh Hàn đã vươn tới nhấn đầu ta dìm vào trong nước, ta liều mạng giãy giụa, có một loại cảm giác như vừa từ giấc mộng dài tỉnh giấc, hắn muốn dìm chết ta đây mà.
Đương lúc mạng ta ngàn cân treo sợi tóc, hắn buông lỏng tay, ta trồi dậy, ho sặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-lam-oai-hiep-truyen/178986/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.