Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86
Chương sau
“Tàm Đậu.” Ta lúc đó nhất định là sợ quá nên não ăn nhầm thuốc lú rồi, nếu không thì như thế nào không nói tên mình là Phong Y chứ? Hắn dụng khinh công đưa ta đáp xuống mặt đất, mắt thấy đã an toàn, ta thở hắt ra một hơi, cơ thể cũng xui lơ tại chỗ, cả câu cảm tạ ta nói cũng không nổi. Hắn vẫn như cũ đứng đó, mặt không hút thay đổi nhìn ta, nhẹ nhàng lập lại tên ta một lần nữa:”Tàm Đậu…..” Ta không ngăn được trong lòng một thoáng xao động, tại sao bất kì kẻ nào gọi cái tên này, ta đều cảm thấy có chút tức cười, nhưng cái tên đó do hắn niệm ra thì lại khác, tựa như ngày đông lạnh lẽo ngồi bên cửa sổ thưởng thức ánh trăng sưởi ấm cõi lòng. Trở lại tiêu ốc của lão đầu đang trụ, ta phát hiện hắn đang ung dung nhàn nhã ngồi kế bên của sổ vừa ngắm nguyệt lương vừa nhâm nhi hảo tửu đặt tên bàn. Hay cho lão già mất nết, ta hừ lạnh, ta chạy vội tới, đem liếm ném mạnh lên bàn, thiếu điều rượu trong bầu cơ hồ vọt cả ra. “Lão già chết tiệt! Ta vì ngươi, trôm thần binh htiếu chút nữa cả cái mạng cũng không còn, ngươi không tiếp ứng ta thì thôi còn chạy đến đây uống rượu! Ngươi này … lão bất tử!” Ta cầm kiếm bổ xuông, muốn chém hắn thành hai nửa cho bỏ ghét. Hắn vươn hai ngón tay chế tru mũi liếm nói: “Tiểu Đậu Tử chớ vội, ta vốn thông hiểu thiên cơ, cho ngươi đi lần này tuyệt đối không nguy hiểm, cùng lắm chỉ là sợ hãi chút đỉnh thôi!” “Còn xạo!” Ta phẫn hận. Ngươi không biết trái tim con người yấu đuối lắm sao, nhiều lúc chỉ cần sợ hãi chút xíu thôi thì đã xong đời như chơi á Tử lão đầu mặc kệ ánh mắt sát nhân của ta, tiếp tục nhàn nhã uống rượu. “Hắc, ngươi còn không nói cho ta biết … cái người tống kiếm cho ta kia là ai? Với khí thế nư thế, tuyệt đối không phải một chú kiếm sư bình thường được!” Đây mới là vấn đề ta một mực muốn biết nhất đi, thâm chí từ lúc cùng hắn ly biệt nhất khắc đến giờ, không hiểu sao dung mạo thanh cao mà ngạo mạn đó cứ bất giác xuất hiện trong đầu ta. “Tiểu Đậu Tử ơi là Tiểu Đậu Tử, kẻ làm sư phó như ta quả nhiên là vẫn phải bồi ngươi thêm chút kiến thức giang hồ mới được ~” Tử lão đầu lắc đầu. Nguyên lai võ lâm hiện giờ đang có sáu thế lực lớn không thể bị xem thường. Tuy là nói sáu thế lực lớn, nhưng trong đó quan trọng nhất chỉ có ba, mà ba thế lực này đều có chung một xuất xứ. Đệ nhất chính là nơi ta được “Welcome”, Chú Kiếm Điên. Chú Kiếm Điên đương nhiên là nổi tiếng về kiếm rồi, phàm là nhất lưu kiếm khách trong chốn võ lâm, không ai là không hy vọng có thể đắc đáo bảo kiếm do Chú Kiếm Điên luyện ra cả. Thậm chí vì tranh đoạt bảo kiếm mà ra tay chém giết lẫn nhau. Trước đây, Chú Kiếm Điên từng trao tặng ra sáu thanh bảo kiếm, trong đó chính phái cũng có mà tà giáo cũng có. Ch1u Kiếm Điên tuyển ra chủ nhân của kiếm không phân thị phi hắc bạch, mà dựa vào kiếm chủ cùng kiếm có sự đồng cảm hay không. Nhưng là đồng cảm như thế nào thì đừng có hỏi ta, ta cũng không biết a. Chủ nhân của Chú Kiếm Thiên – Đế Hạo được võ lâm xưng tụng là “Kiếm Thần”, không chỉ vì kiếm do y luyện được thiên hạ xưng là “thần binh”, mà bởi vì kiếm thuật của y đã đạt tới cảnh giới thế nhân, người trần không ai sánh được. Tìm kiếm khắp võ lâm, có thể cùng y đọ được tới mười chiêu cũng không quá mười người, kỳ thật y có thể xưng là “kiếm trung chi thần”. Ta không khỏi rùng mình một cái, ngẫm lại chính mình cách đây không lâu còn bị vị Kiếm Thần này….dụng kiếm chỉ, còn sống được đến bây giờ chính là kỳ tích. Đệ nhị, Cửu Trọng Thiên. Không ai biết tông chủ Cửu Trong Thiên họ là gì, chỉ biết y tên”Khinh Hàn”. Nếu nói trên đời này có kẻ nào có thể cùng Đế Hạo luận bàn võ công, kia ắt phải chính là Khinh Hàn chứ không thể là ai khác. Y không những chưởng pháp cùng chỉ pháp độc nhất thiên hạ, kiếm thuật của y chính là thâm sâu khó lường. Phàm là người, chỉ cần gặp qua hắn một lần, cả đời này cũng không thể nào quên được Nghe đồn khóe miệng y chỉ cần nhẹ nhàng cười một cái đã từng khiến vị cao tăng Độ Trần đại sư từ nhỏ đã xuất gia từ Thiếu Lâm Tự đánh mất tâm trí, từ đó không cách nào tĩnh tâm thanh tu, cuối cùng tự hủy hai mắt. Ta nghe xong không khỏi cảm thấy buồn cười, trên đời này ngoại trừ dung mạo nguyệt hạ như thần, tựa như Đế Hạo khiến ta cảm thấy khó dời đi tầm mắt, ta không tin còn có nam tử khác có dung mạo có thể mê hoặc kẻ khác đến như vậy. Đương nhiên, nếu y là Đông Phương Bất Bại thì không biết chừng à. Bất quá cũng phải nói thêm một chút, dù sao Đông Phương Bất Bại cũng đâu thể tính là mỹ nam tử đâu? Đệ tam, Bích U Cung. Kỳ thật Bích U Cung danh tồn mà lực vong. Từ lúc tiền nhiệm Chú Kiếm Điên chủ nhân cùng Cửu Trọng Thiên tông chủ bắt đầu từ U Bích Cung rời đi, hơng nữa còn mang theo tuyệt đại võ công bí tịch, khiến thực lực Bích U Cung giảm đi, cơ bản có thể xem như thoái xuất gian hồ. Bất quá nhìn tuyệt đỉnh cao thủ Đế Hạo cùng Khinh Hàn trong võ lâm giờ đây cũng có thể tưởng tượng năm đó Bích U Cung hùng mạnh cỡ nào. Nhưng cực thịch tức suy, đó là đạo lý muôn đời. Bởi vì Bích U CUng đã không còn tham gia vào thị phi giang hồ nên cung chủ Bích U Cung hiện tại là ai, không một ai biết cả. Mặt khác, ba thế lực lớn còn lại theo thứ tự là, Nguyệt Luơng Thành, Túc Thiên Các và Bộc Tà sơn trang. Nguyệt Lương Thành toàn bộ đều là nữ đệ tử, mà chủ nhân của Lương Thành chính là võ lâm đệ nhất mỹ nhân Tô Nguyệt Hà. Mặc ù nàng đã bốn mươi hơn …., nhưng dung mạo vẫn như cũ, khuynh quốc khuynh thành tuyệt thế tư dung, ngay cả Tử lão đầu khi nhắc đến nàng hai mắt cũng lóa sáng. Túc Thiên Các các chủ Dạ Lưu Hiểu chuyên ghi chép võ lâm dật sự, mà tin tức của Túc Thiên Các so với cái bang còn muốn linh thông hơn. Nếu có người đến Túc Thiên Các mua tin tức, thứ trao đổi không phải là châu báu, mà là võ công đắc ý của chính mình. Do đó, nếu tại chốn võ lâm không thuộc vào hàng nhất cao thủ, thì đừng hòng mua được cái gì từ Túc Thiên Các. Bộc Tà sơn trang phía đông nhờ có thác Thiên Vân mà nổi tiếng thiên hạ. Trang chủ Bộc Tà sơn trang liêm chính, được võ lâm đông đảo kính ngưỡng tôn xưng đại hiệp, trong chốn võ lâm có không ít danh hào thiếu niên đều đã từng được hắn xem qua. Nhưng hắn ưng ý nhất chính là đôi nữ nhi của mình. Ngay khi nghe xong, ta không ngăn được chính mình hỏi Tử lão đầu một vấn đề nghiêm trọng: “Võ công ngươi giỏi vậy, sao không tự mình đi thâu kiếm đi, kêu ta làm gì?” “Bởi vì, ngươi và người kia… chính là ‘hữu duyên’ a~!” Tử lão đầu cười khẩy. Đúng là nói xạo không chớp mắt!
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86
Chương sau