Ngồi vắt vẻo trên lan can cao cao, hai chân đung đưa giữa không trung, ta ngơ ngác nhìn về mặt trời chiều xa xăm như lòng đỏ trứng vịt muối, ve sầu trên cây kêu tiếng thê lương đến tê tâm liệt phế, thật không hiểu sinh mệnh vốn ngắn ngủi của chúng sao lại cần gì một phút lóe sáng như vậy.
“Tiểu Đồng à, ta lại rớt đại học nữa rồi… thật không cam lòng, lần trước thiếu 50 điểm, lần này chỉ có 2 điểm, chẳng lẽ ta thật vô duyên với ngươi như thế?” Ta nhìn xuống đôi hài hờ hững trên chân, “Không được! Dễ dàng bỏ cuộc như vậy, Tiểu Đồng nhất định sẽ xem thường ta!”, ta nắm chặt tay nhìn cái lòng đỏ trứng vịt muối chỉ còn một nửa ở phía chân trời, thành khẩn ước thề.
“Ai nha! Con à! Ngàn vạn lần không được nghĩ quẩn a!” Mẹ ta mới đi chợ về đến cửa ngẩng đầu hoảng hoảng hốt hốt nhìn thấy ta ngồi ở lan can trên lầu, thiếu chút nữa bệnh tim lại tái phát.
“Mẹ à, con đâu có tính tự tử, chỉ là ngồi ngắm cảnh hóng gió thôi!” Nghĩ lại thấy buồn cười, ta đây sợ đau, hơn nữa lại tham sống sợ chết, nhảy lầu tự sát không phải là phong cách của ta à!
“Con à, con ngoan ngoãn ngồi ở đó, ngàn vạn lần không được nhúc nhích! Đợi mẹ lên!”
Mẹ vốn là không thèm tin ta, cuống cuồng chạy lên, nhưng sự thật chứng minh, tốc độ đi bộ cũng chẳng nhanh bao nhiêu, có chăng chỉ là thân thể lay động kịch liệt mà thôi.
“Phong Y! Phong Y!” từ xa xa, ta thấy một cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-lam-oai-hiep-truyen/178977/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.