Chương trước
Chương sau
Ta cuộn mình trên giường, đầu áp sát đầu gối, đôi khi ta thật sự mong muốn bản thân cứ thế mà biến mất, trước khi chưa ai yêu ta, trước khi ta chưa làm tổn thương bất luận kẻ nào.
Đế Hạo đẩy cửa bước vào phòng, mùi thơm của canh nóng khiến ta buồn nôn.
Ta nghe âm thanh của bát va vào mặt bàn, sau đó có một bàn tay luồn vào những sợi tóc trên đầu ta, “Hắn đến ư.”
…… Hắn là đến qua, nhưng mà đi rồi.
“Đây là lần cuối ta cho phép ngươi vì người khác mà thương tâm.”
Ta vùi mặt vào đầu gối, không biết nên khóc hay nên cười, bất chợt cảm thấy bản thân cớ sao tham lam đến thế, bàn tay đang đặt trên đầu rõ ràng biết bao nồng hậu khiến người quyến luyến, bản thân chẳng những âm thầm tính toán rời đi, còn không ngừng mà tưởng niệm một người khác ……
Ta bỗng nhiên bắt đầu hoài nghi, chính mình vì sao cứ phải ao ước quay về như vậy. Giả như nói xuyên đến thế giới này là việc ta vô pháp khống chế, vậy sau khi đến đây nếu ta cứ an an phận phận không nghĩ đến việc trở về, có lẽ căn bản cũng không ngộ kiến bọn họ ……
Ban đêm, ta nằm trên giường, Đế Hạo giúp ta xoa bóp cơ thể đau nhức, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm của hắn, ánh mắt toát lên vẻ chuyên chú, ta mấp máy môi, nhưng chẳng nói được lời nào.
“Sao vậy.” Đầu ngón tay hắn xoa bóp huyệt đạo của ta, lực độ quả thật vừa đúng.
“Không có gì, ngươi nói nếu hôm qua ngươi không như vậy …… hôm nay cũng không cần phí lực giúp ta xoa bóp làm gì?” Ta sao có thể nói ngươi biết, thật ra ta đang nghĩ, bị ngươi trân trọng như thế, là ta tam sinh hữu hạnh chăng?
“Đêm qua ta đã rất ôn nhu.” Đế Hạo cũng không ngẩng đầu.
“Hơ! Ngươi …… ngươi …… “ Ngươi như thế cũng dám gọi là ‘ôn nhu’! Ngươi có biết ‘ôn nhu’ hai chữ viết thế nào không a! Ta vừa kích động, cơ bắp toàn thân lại bắt đầu đau ……
Nhưng mà, rốt cuộc là cơ thể khuyết thiếu rèn luyện này của ta đau, hay là nơi nào khác?
Lẽ ra chỉ còn hai ngày là đến kỳ tỷ thí khinh công, nhưng Lăng trang chủ sợ ‘bệnh’ của ta còn chưa lành, cố tình dời luận võ lại sau ba ngày. Thật ra ta khá vui mừng trước sự an bài này của hắn …… nhưng mà sau khi vui mừng, ta cũng hiểu, với khinh công hiện tại, hy vọng thắng được Bạch Lộ Ngưng và Du Dạ Lai cũng không lớn.
Khí trời về đêm rất thanh mát, ta đứng bên song cửa sổ hít sâu một hơi, ra ngoài đi dạo chút chăng, tập trung tư tưởng lại, nếu may mắn biết đâu chừng còn có thể tìm được đối sách nào đó ……
“Ngươi muốn ra ngoài.” Ngay khi ta vừa đẩy cửa ra, Đế Hạo đã nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay ta.
Ta phát giác, hắn tựa hồ luôn luôn rất khẩn trương mỗi lần ta rời đi, có lẽ bởi vì ta từng lừa qua hắn, cũng có thể là quá trình tìm kiếm quá vất vả …… Ta quay đầu lại cười cười, trở tay nắm lấy tay hắn nói: “Ta ra ngoài đi dạo một lát, như vậy có thể khiến ta bớt căng thẳng.”
Đế Hạo không nói lời nào, nhẹ nhàng buông tay ra.
Ta đẩy cửa ra ngoài, dạo quanh thác nước Thiên Tà ở sau Bộc Tà sơn trang, nhắm mắt, lắng nghe tiếng thác nước ào ào đổ thẳng xuống, tinh mịn như mưa, thấm ướt vạt áo của ta. Hiện lòng ta rất rối loạn, muốn tĩnh tâm lại.
“Tàm Đậu thiếu hiệp.” Dường như phía sau có tiếng người gọi.
Ta quay đầu lại, nhìn thấy Hiểu Nguyệt sư thái của Lưu Sấu Am, vì thế hành lễ nói: “Không biết tiền bối có gì chỉ giáo?” Ngàn vạn lần đừng lại bảo ta làm chuyện gì nữa nha, lòng ta đã rối như tơ vò, không còn bản lĩnh đi quản chuyện người khác đâu.
“Ha ha, Tàm Đậu thiếu hiệp chính là vì tỷ thí khinh công mà phiền não?” Hiểu Nguyệt sư thái cười cười, tương đối có vài phần thiện ý.
“Không ngờ phiền não của vãn bối bị sư thái một lời nói trúng.” Ta thở phào nhẹ nhõm, nhìn bộ dáng của Hiểu Nguyệt sư thái, hẳn là không phải đến tìm ta phiền toái, không sai, ta là vì chuyện tỷ thí khinh công mà phiền não, cũng vì Đế Hạo, vì Khinh Hàn, vì không biết bản thân rốt cuộc nên quyết định thế nào mà phiền não.
“Tàm Đậu thiếu hiệp, ân tình của thiếu hiệp với bổn môn, bần ni vẫn chưa tìm được cơ hội hồi báo, bần ni suy đi nghĩ lại, quyết định đem một bộ pháp của Lưu Sấu Am giao cho thiếu hiệp, giúp thiếu hiệp khi tỉ thí khinh công đoạt được khôi thủ, cùng Lăng nhị tiểu thư bách niên giai lão.”
Lòng ta kinh hãi, ngẫm lại chuyện bản thân từng làm cho phái Lưu Sấu Am không đến nỗi phải khiến Hiểu Nguyệt sư thái đem võ công bổn môn truyền thụ, vội vàng nói: “Sư thái nghiêm trọng rồi, vãn bối được sư thái xem trọng, thật sự vô vàn cảm kích, nhưng mà tại hạ cũng không phải là đệ tử của quý phái …… “
Hiểu Nguyệt sư thái phất tay nói: “Người trong giang hồ không câu nệ tiểu tiết, hơn nữa Tàm Đậu thiếu hiệp tâm tư thuần lương, tuyệt đối sẽ không dùng võ công của bổn môn đi làm điều càn quấy, thiếu hiệp không nên khước từ.” Vừa dứt lời, Hiểu Nguyệt sư thái liền nhảy phốc lên tảng đá đồ sộ trước thác nước, “Bộ pháp này của bổn môn tên là ‘phù trầm’, cửu khúc âm trực, bộ lược thanh không, khí chuyển trầm phù.”
Ta nhìn bộ pháp của Hiểu Nguyệt sư thái, không khỏi thán phục, bộ pháp bình thường chỉ là di chuyển trên bình địa hoặc trên không trung, còn bộ pháp này chẳng những di chuyển tinh diệu, hơn nữa trầm phù hữu trí, khí thế mạnh đến nỗi hoàn toàn không giống nữ tử sở dụng.
Hiểu Nguyệt sư thái thu khí quay đầu, hỏi: “Thiếu hiệp có thể nhìn ra môn đạo bên trong không.”
“Tựa hồ …… ” Ta gãi gãi đầu, tựa hồ hiểu thông rồi, chính là bộ pháp tinh diệu như vậy, ta thật sự có thể đơn giản như vậy liền thông hiểu?
“Thiếu hiệp cứ việc thử xem.” Hiểu Nguyệt sư thái làm tư thế thỉnh.
Ta ngượng ngùng nhảy lên cự thạch, dựa theo những bước mà khi nãy sư thái đi, lập lại một lần. Khi ta quay người nhìn sư thái, bà khẽ cười: “Thiếu hiệp quả nhiên thiên phú hơn người, thế nhưng có thể nhanh như vậy liền nắm được tinh túy của ‘phù trầm’, có điều thiếu hiệp phải nhớ kỹ, tâm nhẹ thì thân nhẹ, nếu trong lòng thiếu hiệp vẫn còn tâm sự, cứ việc suy ngẫm xem nên lựa chọn thế nào mới có thể khiến cho bản thân nhẹ lòng.”
Ta ngẩn người nhìn sư thái, thật lâu sau mới cung kính hành lễ nói: “Vãn bối đa tạ sư thái chỉ điểm!”
Hiểu Nguyệt sư thái thâm sâu khó dò cười cười, xoay người ẩn vào bóng đêm. Mấy ngày sau đó, ta chỉ dốc lòng luyện tập bộ pháp này. Thẳng đến một ngày, ta trưa ngọ dùng bữa quá no, tản bộ trong thôn trang, đi đi một hồi, đi tới ngư trì, liền thuận tay đem bánh bao chưa ăn xong khi nãy xé vụn ném vào, nhìn đàn cá chép đỏ từng bầy từng bầy tụ lại, cảm giác thật nhàn nhã.
Vài nữ tử đi trên hành lang gấp khúc bước ngang qua ta, ta loáng thoáng nghe thấy bọn họ đang bàn luận điều gì.
“Nghe nói sư phụ đem ‘phù trầm’ dạy cho ngoại nhân.”
Điều này sao có thể, đại sư tỷ muốn học sư phụ còn nói tỷ ngộ tính không đủ mà! Hơn nữa võ học của bổn môn lấy bộ pháp là tinh thâm nhất, sao có thể tùy tiện dạy cho ngoại nhân.”
“Là thật đó, hôm qua trước giờ cơm tối, ta nhìn thấy Đế Hạo đề xuất với sư phụ.”
“Vậy thì khó trách, ba năm trước Đế Hạo đối bổn môn có tồn vong chi ân, bằng không bổn môn đã bị Nguyệt Lượng thành diệt môn rồi.”
Ta nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa của họ, bỗng nhiên cơ thể cứng đờ, ánh mắt ngây ngốc nhìn chằm chằm đàn cá tụ lại trong ao nước.
Đồ ngốc.
Không cần vì ta đi thỉnh cầu người khác a …… Ta biết ngươi có bao nhiêu kiêu hãnh ……
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.