Ta cuộn mình trên giường, đầu áp sát đầu gối, đôi khi ta thật sự mong muốn bản thân cứ thế mà biến mất, trước khi chưa ai yêu ta, trước khi ta chưa làm tổn thương bất luận kẻ nào.
Đế Hạo đẩy cửa bước vào phòng, mùi thơm của canh nóng khiến ta buồn nôn.
Ta nghe âm thanh của bát va vào mặt bàn, sau đó có một bàn tay luồn vào những sợi tóc trên đầu ta, “Hắn đến ư.”
…… Hắn là đến qua, nhưng mà đi rồi.
“Đây là lần cuối ta cho phép ngươi vì người khác mà thương tâm.”
Ta vùi mặt vào đầu gối, không biết nên khóc hay nên cười, bất chợt cảm thấy bản thân cớ sao tham lam đến thế, bàn tay đang đặt trên đầu rõ ràng biết bao nồng hậu khiến người quyến luyến, bản thân chẳng những âm thầm tính toán rời đi, còn không ngừng mà tưởng niệm một người khác ……
Ta bỗng nhiên bắt đầu hoài nghi, chính mình vì sao cứ phải ao ước quay về như vậy. Giả như nói xuyên đến thế giới này là việc ta vô pháp khống chế, vậy sau khi đến đây nếu ta cứ an an phận phận không nghĩ đến việc trở về, có lẽ căn bản cũng không ngộ kiến bọn họ ……
Ban đêm, ta nằm trên giường, Đế Hạo giúp ta xoa bóp cơ thể đau nhức, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm của hắn, ánh mắt toát lên vẻ chuyên chú, ta mấp máy môi, nhưng chẳng nói được lời nào.
“Sao vậy.” Đầu ngón tay hắn xoa bóp huyệt đạo của ta, lực độ quả thật vừa đúng.
“Không có gì, ngươi nói nếu hôm qua ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-lam-oai-hiep-truyen/1569017/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.