Cuối cùng, con ngựa không chịu nổi gánh nặng ngã xuống, ta thở hồng hộc đi đến Hàn Thanh trước mặt, ôm trụ bờ vai hắn nói: “Hảo tiểu tử, xem ngươi còn muốn chạy đi đâu!”
“Ta cũng không nói muốn chạy a!” Hắn nghiêng đầu, hướng ta cười xấu xa, sau đó nhìn nhìn quần ta.
“Mẹ ơi!” Tự lúc nào tay của xú tiểu tử kia đã chộp vào tiểu huynh đệ của ta, “Ngươi...... Ngươi buông ra cho ta!”
Hắn đưa đầu qua, ta ngửa mình lui về sau, chóp mũi của hắn nhẹ nhàng cọ vào mũi ta: “Ai cha...... hình như nó thức rồi kìa, ngươi tự mình giải quyết a!” Sau đó tiêu sái xoay người, vừa đi vừa ngân nga khẽ hát, hại ta đành túm chặt quần lảo đảo đi theo hắn phía sau.
“Ngươi cái vương bát đản!”
Lúc hai ta vào đến Thiếu Lâm tự, ta buộc miệng thở dài một hơi: “Ai...... Lại là bậc thang......”
Được rồi, dẫu sao bậc thang này so với Chú Kiếm Điên thoạt nhìn an toàn hơn rất nhiều, cũng không cao đến khoa trương như Cửu Trọng Thiên...... Nhưng muốn đi lên cũng phải hao tốn nhiều sức lực à.
Thiếu Lâm Tự quả không hổ là chùa miếu cổ xưa ngàn năm, mỗi một viên gạch, mỗi một vết nứt của khối thạch bích tựa hồ đều khắc đậm dấu ấn thời gian, cả cây cổ thụ hùng vĩ cũng bất giác khiến tâm trạng người ta lắng đọng lại, làn hương khói nhẹ nhàng lan tỏa cách xa phàm trần thế sự, tiếng chuông chùa bỗng đổ lên, từng nhịp từng nhịp hòa vào không khí cổ kính này.
Ta hít sâu một hơi, nơi này hẳn là có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-lam-oai-hiep-truyen/1568996/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.