Lục Thượng Đào Chu Phạm Phần Dương quả là một đại thương nhân của Trung Nguyên. Chỉ ở đất Tấn Thành này, hắn đã có ba chỗ làm ăn lớn.
Phạm Phần Dương: - Trong ba nơi làm ăn của tiểu đệ ở Tấn Thành, lớn nhất là Ngân Hàng Phần Ký, nghỉ ngơi thoải mái nhất là Tửu Lâu Nghênh Dương.
Thẩm Lãng cười hỏi: - Chỗ nào gần nhất?
Phạm Phần Dương đáp ngay: - Gần nhất là Tiệm Vải Phần Ký, nhưng nơi đó…
Thẩm Lãng mỉm cười: - Nơi đó có giường không?
Phạm Phần Dương: - Dĩ nhiên là có!
Thẩm Lãng: - Có giường là tốt rồi!
Hùng Miêu Nhi chen vô: - Có rượu không?
Phạm Phần Dương tủm tỉm: - Dĩ nhiên là có!
Hùng Miêu Nhi cười lớn: - Có rượu là tốt rồi!
Qua vài con đường nhỏ, ba người đã thấy bảng hiệu chữ vàng lấp lánh dưới ánh ban mai, “Tiệm Vải Phần Ký”. Khi tới gần, cửa chính lại đóng chặt.
Phạm Phần Dương nhíu mày lẩm bẩm: - Càng ngày càng lười, thật là bực mình!
Hắn đập cửa ầm ầm mà bên trong vẫn im lặng như tờ.
Phạm Phần Dương cáu tiết mắng: - Bọn nô tài chết sạch rồi sao?
Hắn đạp mạnh vào cửa. Then cài quá chắc, hắn đạp mạnh như vậy vẫn không mở được, chỉ hé ra một khe nhỏ giữa hai cánh cửa.
Phạm Phần Dương và Hùng Miêu Nhi cùng ghé mắt nhìn qua khe hở. Bên trong trống rỗng, không một bóng người, không một miếng vải.
Hùng Miêu Nhi bật cười: - Nơi này chẳng những không có rượu mà cũng chẳng có một mảnh vải. Phạm huynh, làm ăn khá kiểu này chả trách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-lam-ngoai-su/1851225/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.