(守株待兔 -- thủ chu đãi thố -- ôm cây đợi thỏ. Tương truyền có một nông phu, một lần thấy thỏ đâm đầu vào cây chết, không làm gì nữa, cứ ôm gốc cây đợi thỏ.)
Thẩm Lãng còn chưa ra tay, toàn thân Kim Bất Hoán đã mềm nhũn, mặt mũi thẫn thờ.
Thẩm Lãng phất tay, Kim Bất Hoán từ trên nóc nhà rạp ngã lăn xuống đất.
Vừa thấy Thẩm Lãng, Chu Thất Thất cũng rũ người, lẩm bẩm… “Thôi, kể như xong!”
Bao khổ tâm diệu kế, Thẩm Lãng lộ diện lúc này là kể như thất bại hoàn toàn.
Thắng Huyễn cũng sửng sốt: - Thẩm Lãng thật lợi hại!
Chu Thất Thất u uất: - Hắn không phải là người, mà là quỷ! Sao trên đời chẳng ai hạ được hắn? Vô luận ai có mưu chước gì hại hắn, hắn đều như đã biết trước?
Giữa cảnh hỗn loạn, đệ tử Cái Bang cùng nhau trói chặt Kim Bất Hoán.
Quần hào lao xao bàn tán. Cửa miệng mọi người đều nhắc đến một cái tên… “Thẩm Lãng”.
Chu Thất Thất hận không thể nằm phục xuống bàn khóc lớn. Nàng cúi đầu, cố ngăn đôi dòng lệ.
Ngẩng mặt lên thì thấy Thẩm Lãng…
Thẩm Lãng hào sảng, tiêu sái, đang mỉm cười nhìn nàng.
Hùng Miêu Nhi cũng đứng trước mặt nàng, hai tay sau lưng, nhìn nàng tủm tỉm.
Tim Chu Thất Thất đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nàng ráng dằn lòng để không hét lên, lại làm ra vẻ như không quen biết hai người.
Thẩm Lãng cười dịu dàng: - Em khỏe không?
Chu Thất Thất tỏ vẻ ngạc nhiên: - Ngươi… ngươi là ai? Ta không quen biết ngươi.
Hùng Miêu Nhi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-lam-ngoai-su/1851221/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.