Hắn chẳng trả lời, ôm Chu Thất Thất tới bên bờ vực thẳm, cúi đầu nhìn, bật cười: - Bản lãnh của gã si tình Hùng Miêu Nhi cũng thật cao cường, dùng móng mèo bám vào vách núi, cho tới bây giờ vẫn chưa rơi xuống đáy vực sâu.
Chu Thất Thất vừa vui mừng vừa ngạc nhiên, thốt lên: - Hắn… hắn còn chưa chết?
“Ác ma”: - Phải! Chưa chết, hắn đang cố bám vào đá leo lên, chỉ tiếc hắn sẽ không lên nổi. Nàng có muốn nhìn hắn lần cuối không?
Chu Thất Thất không dám nhìn “ác ma”, không dám mở mắt. Nàng có cảm giác hắn ôm nàng đưa ra bờ vực. Nàng run rẩy từ từ hé mắt. Dưới vực, mây khói mịt mù không thấy đáy, một người đang cố bám vào vách đá leo lên.
Chu Thất Thất đầu óc quay cuồng, vội vàng nhắm mắt lại: - Ta van cầu ngươi! Xin hãy cứu hắn.
“Ác ma” cười khẩy: - Cứu hắn? Tại sao ta phải cứu hắn?
Chu Thất Thất: - Hắn… hắn vì cứu ngươi mới rơi xuống đó.
“Ác ma” lớn tiếng: - Ta theo dõi các người, đến đây mới nghĩ ra cái diệu kế này để đưa hắn vào cõi chết. Chẳng lẽ nàng vẫn nghĩ rằng ta thật cần hắn cứu sao?
Chu Thất Thất: - Ngươi… ngươi ác ma, súc sinh!
“Ác ma” lại cười: - Không sai! Ta là ác ma. Nhưng đừng quên, chính nàng là người một hai bảo hắn phải cứu ta? Chính nàng mới là người đã hại hắn!
Chu Thất Thất chợt nhớ ra, Hùng Miêu Nhi đã mấy phen không chịu ra tay vì nghi ngờ, lại bị chính mình ép phải cứu người. Lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-lam-ngoai-su/1851202/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.