Trình Mạc để Thư Trường Hoa xuống nhẹ nhàng, trên ngực y chỉ có một cái lỗ nhỏ đang rỉ máu.
Tần Phương Xuyên ngồi xổm xuống, lau đi máu trên ngực Thư Trường Hoa, nói: “Không sao, sư huynh vẫn còn sống.”
Trình Mạc gật đầu.
Tuệ Tịch đột nhiên hỏi: “Còn cổ vương thì sao đây?”
Tần Phương Xuyên đứng dậy, nhìn về phía cổ vương, “Nọc độc mới chảy ra từ trong cơ thể cổ vương chính là lúc độc tính mạnh nhất, tuy ta có thể trộn thêm thuốc giải vào nọc độc để chúng ta bôi lên người, nhưng lúc này thuốc giải vẫn khó mà triệt tiêu hết độc tính của nó.
Tử Tiêu nghe vậy, nhíu mày hỏi: “Nên làm sao?”
Tần Phương Xuyên đáp: “Năng lực tự lành của cổ vương rất mạnh, nó phân bố ra nọc độc bao lấy mình, hai cái xúc tua bị chém đứt đều có thể tái sinh.”
Tuệ Tịch liền hơi nôn nóng, “Vậy chẳng phải đao kiếm đều vô dụng?”
Tần Phương Xuyên cũng nhăn chặt mày, bỗng nhiên cúi đầu nhìn Thứ Tâm Trùy trong tay Trình Mạc, y hơi suy tư, nói: “Có lẽ có thể tin vào truyền thuyết, nếu A Ny có thể dùng Thứ Tâm Trùy khống chế cổ vương, chúng ta cũng có thể tìm được biện pháp!”
Trình Mạc nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Tần Phương Xuyên, “Phải làm sao?”
Tần Phương Xuyên đáp: “Ngoại trừ trái tim của cổ vương, ta thật sự không nghĩ ra biện pháp nào hay hơn.”
Trình Mạc đứng dậy, hỏi: “Độc tính của nọc độc kia rốt cuộc mạnh đến đâu?”
Tần Phương Xuyên nói: “Khiến toàn thân người ta, từ nội tạng cho đến làn da, thối rữa mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-lam-minh-tu-mat-ky-su/1846111/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.