Bỗng nhiên, Tần Phương Xuyên dừng bước, quay đầu nói với Trình Mạc: “Đến rồi.”
Trình Mạc nhìn lướt qua đầu vai y, từ xa có một tia sáng mờ nhạt, dường như là một cái cửa động.
Trình Mạc cảm giác được Tần Phương Xuyên có chút sợ hãi.
Hắn đi lên trước, khi sóng vai với Tần Phương Xuyên, hắn nhẹ nhàng dắt tay y, kéo y tiến tới, nói: “Đi theo ta.”
Trình Mạc vô thức bước nhanh hơn, khi khoảng cách với cửa động ngày càng gần, hắn như có thể nghe được tiếng vang bên trong, có tiếng ma sát nhớp nháp, còn có một âm thanh mong manh, rất khó bắt lấy, tiếng một người khẽ rên rỉ.
Trình Mạc nắm chặt tay Tần Phương Xuyên, gần như chạy vụt về phía trước.
Đó là một huyệt động khổng lồ.
Trần động cực cao, đủ loại đá nhọn hình thù kỳ quái bám trên đó, rất nhiều thanh đá nhọn màu trong suốt, phản xạ ánh sáng đa màu, trông thì hơi giống dạ minh châu, mặc dù nó còn sáng chói rực rỡ hơn cả dạ minh châu. Ánh sáng Trình Mạc nhìn thấy đều nhờ đám đá nhọn này phát ra, chúng cùng tỏa sáng tầng tầng lớp lớp mới có thể chiếu rõ toàn bộ huyệt động này.
Dưới đáy động, một con trùng đen đúa nằm lặng im, con trùng kia to chừng năm sáu người hợp lại, thân hình mập mạp chiếm gần phân nửa đáy động. Dưới thân nó là một lớp chất nhầy đặc quánh, màu xanh lục nhàn nhạt mờ mờ dưới ánh sáng của các thanh đá nhọn.
Đó chính là cổ vương.
Lúc này, bên chân cổ vương là một người im lặng nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-lam-minh-tu-mat-ky-su/1846108/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.