Tần Phương Xuyên nói: “Đây không phải chỉ là chuyện giữa ngươi và Thư Trường Hoa, mà còn cả ta nữa.”
Cho dù đang đứng trên lập trường không bình đẳng, y cũng không nguyện bị loại trừ ra bên ngoài.
Từ nhỏ đến lớn, Tần Phương Xuyên ăn không ít khổ, y cũng từng dùng chính thân thể mình nuôi cổ vương. Sinh tồn trong hoàn cảnh gian nan như vậy, dù phải chịu đựng cảnh cơ thể dần dần lụi bại, y cũng kiên quyết muốn thoát khỏi sự khống chế của cổ vương, thế cho nên tính tình y càng ngày càng trở nên cổ quái bướng bỉnh, đối với sư huynh cùng nhau lớn lên của mình cũng không có cảm tình sâu đậm.
Không phải y nhẫn tâm nhìn Thư Trường Hoa đi chịu chết, chỉ là lâu nay, y cho rằng cả hai rồi cũng sẽ đi lên con đường tử vong, chẳng qua xem ai kéo dài hơi tàn lâu hơn một chút mà thôi. Nếu Thư Trường Hoa có thể sử dụng mạng mình đến đổi hai cái mạng của y và Trình Mạc, có gì không thể? Hay nói cách khác, nếu cuối cùng Thư Trường Hoa bất lực, y cũng sẽ không chần chừ mà dùng mạng mình để cứu Trình Mạc.
Nhưng điều khiến y không thể chịu đựng được chính là Trình Mạc muốn đẩy y ra ngoài. Đã tới nước này, bọn họ bằng cái gì mà muốn trừ y ra?
Tần Phương Xuyên áp trán lên lưng Trình Mạc.
Trình Mạc bỗng nhiên buồn bã, hắn nắm chặt tay Tần Phương Xuyên, nói lại một lần: “Thực xin lỗi.”
Một bàn tay của Tần Phương Xuyên vòng qua eo Trình Mạc, ôm chặt hắn, nói: “Trình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-lam-minh-tu-mat-ky-su/1846105/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.