Trình Mạc nóng lòng lên đường, vốn định một mình cưỡi một con ngựa chạy tới Ngọc Khê, khổ nỗi trên mông có thương tích, vốn không chịu được xóc nảy.
Tuệ Tịch nói: “Ngươi nhất định muốn cưỡi ngựa, ta có thể ôm ngươi.”
Trình Mạc tự nhiên không chịu, cuối cùng đành phải mướn một chiếc xe hai con ngựa kéo, Tần Phương Xuyên ở trên xe, toàn tâm toàn ý chữa thương cho Trình Mạc, chỉ chờ vết thương trên mông đỡ hơn thì liền đổi thành cưỡi ngựa.
Thùng xe được trải thảm lông, Trình Mạc nằm sấp để Tần Phương Xuyên bôi thuốc cho hắn.
Trình Mạc hỏi: “Ngươi nói xem Bạch Ngọc Lưu Ly châu và bảo tàng rốt cuộc là gì vậy?”
Tần Phương Xuyên sựng lại, đáp: “Trong truyền thuyết, buổi ban sơ, cổ vương Ngọc Khê tồn tại là do một thiếu nữ Ngọc Khê tên A Ny nuôi dưỡng. A Ny có một thứ vũ khứ gọi là thứ tâm trùy, chuyên dùng để khắc chế cổ vương.”
Trình Mạc hỏi: “Sau đó thì sao?”
Tần Phương Xuyên nói tiếp: “Truyền thuyết kể lại rằng A Ny quen biết một nam tử người Trung Nguyên, quyết tâm theo nam tử kia rời đi. Lúc rời khỏi Ngọc Khê, nàng sợ Ngọc Khê không có ai có thể khống chế cổ vương, thế là nàng đem cổ vương nhốt vào rừng rậm ở ngoại ô, cho Ngũ Độc Thần Thú canh giữ, không được vào không được ra. Sau, nàng lại không đành lòng để cổ vương khốn đốn chết đi, thế là tuyển vài tộc nhân, đời đời kiếp kiếp bảo vệ cổ vương, đó cũng là nguồn gốc ban đầu của Thủy Nguyệt giáo. Sau A Ny đi theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-lam-minh-tu-mat-ky-su/1846103/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.