Trình Mạc phục hồi tinh thần sau cơn hốt hoảng, hắn lập tức vươn tay kéo chăn, người bên cạnh đè lại cổ tay hắn, “Che cái gì?”
Trình Mạc hỏi: “Trở về lúc nào?”
Người nọ nói: “Lúc ngươi bị cha ngươi đánh đòn.”
Trình Mạc dở khóc dở cười, hô một tiếng: “Tuệ Tịch ca ca.”
“Sao vậy?” Tuệ Tịch hỏi, “Có đau không?”
Trình Mạc cười khổ, không biết ứng đối với gã thế nào.
Tuệ Tịch đột nhiên nâng tay, một bàn tay vỗ lên mông Trình Mạc, không nhẹ không nặng.
Trình Mạc đau đến ra mồ hôi lạnh đầy đầu, khẽ rên lên một tiếng.
Tuệ Tịch nói: “Ta đếm rồi, cha ngươi đánh ngươi tổng cộng bốn mươi mốt roi.”
Trình Mạc nói: “Đúng vậy, không chút lưu tình.”
Tuệ Tịch cười cười, hỏi: “Giờ thì nhớ kỹ rồi chứ? Đường đường là Võ Lâm Minh chủ, sao có thể giao hảo với loại tà ma ngoại đạo như ta.”
Trình Mạc nhổm dậy, nghiêng đầu nhìn về phía Tuệ Tịch, vươn tay nắm lấy tay gã, “Ta cũng không biết nên làm thế nào cho phải.”
Tuệ Tịch nói: “Không nhớ đòn, lần sau còn phải chịu roi.”
Trình Mạc nhẹ giọng nói: “Vậy cứ chịu thôi.”
Ngón tay Tuệ Tịch đột nhiên đặt lên mông Trình Mạc, tránh miệng vết thương, chậm rãi chuyển động.
Trình Mạc cảm thấy có chút ngứa, nhịn không được muốn động người né tránh.
Tuệ Tịch không định buông tha hắn, ngón tay thong thả di xuống nơi không bị thương giữa hai cánh mông, vẽ vòng tròn, lướt qua miệng huyệt màu đỏ nhạt kia.
Khuôn mặt tái nhợt của Trình Mạc không khỏi nổi lên màu đỏ, “Đừng làm vậy.” Tuy nói thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-lam-minh-tu-mat-ky-su/1846101/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.