Cho đến đêm dài, tiếng huyên náo trên thuyền hoa dần lặng xuống, chỉ còn lại có mấy ngọn cô đăng nhẹ nhàng lay động đung đưa trên mặt sông.
Trình Mạc dựa vào ngực Tử Tiêu, vẫn hít thở dồn dập. Hắn vươn tay kéo quần lên, mới phát hiện ngay cả hai tay cũng bủn rủn vô lực.
Hai chân tách ra lâu, có chút khó khép lại. Trình Mạc nhịn không được lấy tay xoa bóp, lại thấy bắp đùi đau rát, ra là chạm phải vết thương bị Tử Tiêu tách mạnh hai chân mà tạo thành.
Trình Mạc ngẩng đầu lên, thấy Tử Tiêu khép mắt, ngồi ở giữa thuyền, lưng thẳng tắp.
Trình Mạc bỗng nhiên vươn tay, rút cây trâm gài trên tóc Tử Tiêu ra. Búi tóc không chút rối kia xả tung, một làn tóc dài mềm mại xõa xuống trên vai Tử Tiêu.
Tử Tiêu cuối cùng cũng mở mắt, cúi đầu nhìn Trình Mạc.
Vốn vẫn là ánh nhìn đó, dưới sự phụ trợ của làn tóc, lại thêm vài phần nhu tình chưa bao giờ gặp được.
Trình Mạc nhất thời ngẩn ngơ, chỉ cảm thấy trái tim trong ngực nhảy lên mãnh liệt, hắn nhìn Tử Tiêu đến xuất thần.
Tử Tiêu vươn tay rút về trâm cài tóc trên tay hắn, nâng tay quấn lên tóc dài, nhanh chóng, gọn gàng, thế là dừng trong mắt Trình Mạc, vẫn là một Tử Tiêu đạm mạc như cũ.
Trình Mạc nhìn hắn ngẩn người, không biết mình đang mộng hay tỉnh.
Một bàn tay Tử Tiêu luồn qua nách Trình Mạc, ôm ngực nâng hắn lên, giúp hắn mặc quần vào.
Trình Mạc đứng dậy, sửa sang lại quần áo của mình, nói: “Qua ngày hôm sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-lam-minh-tu-mat-ky-su/1846090/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.