Kết quả của buổi phỏng vấn không khó để đoán ra, Thiên Hùng không đủ tiêu chuẩn vào làm ở bệnh viện Chợ Ruộng. Chỉ cần hai chữ “kinh nghiệm” đã trực tiếp loại hắn ra khỏi vị trí ứng cử. Khoa gây mê hồi sức đang lúc cần người gấp, sao có thể nhận một anh sinh viên mới ra trường. 
Steven nhíu mày nhìn hắn.- Vậy ra thất bại rồi à?Bỗng nhiên gương mặt âu sầu của Thiên Hùng bừng lên như hoa nở.- Tôi được nhận vào làm bác sĩ thực tập. Bác sĩ thực tập đó. Ố là lá ...Hắn bắt đầu ca hát nhảy múa như thằng điên, thậm chí còn đẩy xe lăn của Steven đi vòng vòng trong phòng. Tuy y hiểu niềm vui của Thiên Hùng, những vẫn phải lên tiếng bảo hắn bỏ mình xuống.- Trời ơi, tha cho tôi đi. Xong việc thì vào nhận nhiệm vụ này. Thê tử của cậu vừa mới chết, và bây giờ chỉ mong tìm cậu tính sổ.Nghe nhắc đến Tịch Dạ, Thiên Hùng liền tỉnh lại ngay. Steven chỉ một chiếc ghế bên bàn ăn để hắn kéo lại ngồi. Y lùi lại, nhường máy tính cho Thiên Hùng làm việc. “Bấy nhiêu chuyện cho buổi sáng nay là đủ rồi.” Steven nhìn lên đồng hồ treo tường, nhận ra đã đến thời gian của mình. 
Tiếp theo đó, tiếng gõ cửa thân quen vang lên.- Mời vào. - Steven trả lời.Thiên Hùng quay lưng lại, vừa lúc nhìn thấy Ngọc Linh và hai nam hộ lý khác bước vào. Bên cạnh họ còn có một xe đẩy, thế nên hắn hiểu ra đã tới giờ phát thuốc.- Sao anh còn ở đây? - Nàng kinh ngạc hỏi.Tuy đây là phòng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-lam-huyen-thoai/1876167/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.