Trong chuyến lịch lãm của Hắc Thiên mục đích của hắn ngao du, đi đến Yêu Thú sơn mạch để khổ tu và tìm kiếm cách để biến lại nguyên hình.
Trước Yêu Thú sơn mạch là một thị trấn nhỏ, đây là nơi tụ tập mọi dong binh đoàn, các thợ săn và người tìm kiếm linh thảo nên vì vậy nhiều gia tộc cả Địa Chi triều thường đến đây mua dược liệu và yêu đan cho các thiếu niên xuất chúng gia tộc, gia tộc hắn cũng thường xuyên đến đây mua về để "vỗ béo" thiên tài Tả Khang. Tên Tả Khang này là tên ngạo mạn chẳng coi ai ra gì, tên này thường xuyên sỉ nhục mẫu thân và tổ tiên của Hắc Thiên nên vì vậy hắn còn ghét tên này còn hơn tên trẻ trâu Tả Chí Huề.
Đến Thú Vực trấn hắn cũng không gấp gáp bước vào cửa khẩu của Yêu Thú sơn mạch, tìm quán tửu lầu để cho vào đồ vào bụng sau đó thuê phòng trọ đến nghỉ ngơi đến sáng mai bắt đầu bước vào Yêu Thú sơn mạch cũng không trễ.
Trong khoảng thời gian này, Hắc Thiên cũng thường xuyên tu luyện. Từ khi thân hình của hắn bị biến dị đến giờ thì máu huyết của hắn cũng không còn hấp thu chân lực mà hắn phát ra nữa, vậy từ xưa đến nay huyết mạch trong người hắn đã hấp thu một lượng chân lực rất lớn để làm gì ? Một câu hỏi suốt ngày vẫn trong đầu hắn. Chỉ có thể biết đó là một bí ẩn.
Sáng sớm hôm sau.....
- Cuộc hành trình lịch lãm. Bắt đầu !!!
Hắc Thiên lớn tiếng hét to trước cổng vào của Yêu Thú sơn mạch, nhiều tên dong binh đoàn cũng ngạc nhiên nhìn hắn.
Đi được nửa ngày Hắc Thiên cũng cảm thấy mệt mỏi, từ nãy đến giờ hắn đi bộ rất lâu mà chẳng thấy một bóng yêu thú và linh dược. Chẳng lẽ chỗ này đã bị tuyệt chủng ?
Trong đầu không ngừng suy diễn nhiều nghi vấn khiến mình càng cảm thấy bối rối hơn thôi thì bỏ qua tìm kiếm một lát xem sao.
Phía xa xa có một tiếng va chạm của kim loại chỉ cần nghe cũng đủ biết chính là có đánh nhau Hắc Thiên tò mò chạy về phía trước. Trước đó là một con gấu đen mực thân hình cao cũng khoảng bằng cây cổ thụ ngàn năm, chắc chắn đây chính là yêu thú,đang chiến đấu với con gấu to lớn đó là một dong binh đoàn trên người mặc bộ áo giáp có ghi Hồng.
- Tiểu thư, người hãy lui đi con Hắc Hùng Sơn này cứ để cho bọn ta.
Một tên thị vệ thân hình to lớn da ngâm đen và rất cường tráng kia nói với một nữ tử mặc bộ y phục lục bảo da trắng mịn như tuyết, đồi núi cao đồ sộ với đường cao tuyệt mỹ không khác gì viên kim cương hoàn hảo. Đây chính là tiên nữ giáng trần chăng ?
Hắc Thiên ngắm nhìn nữ tử này ngơ ngác không biết diễn tả bằng từ ngữ như thế nào, từ xưa đến nay hắn rất ít khi ngắm nhìn nữ nhi nhưng lần này đúng là mở mang kiến thức.
- Haizz, con gấu chết tiệt kia khí tức cũng mạnh mẽ lắm có thể là đã là Tiên Thiên cảnh cũng không chừng còn ta thì chỉ mới bước vào Hậu Thiên cảnh nhất trọng thiên sao mà sánh chẳng khác gì trứng chọi đá.
Hắc Thiên lắc đầu hắn cũng muốn ra sức hỗ trợ đám thị vệ kia nhưng có vẻ đó là một điều xa vời, đành phải dập tắt ý định. Bỗng nhiên từ trong đầu hắn xuất hiện nhiều ý định mới hơn, hôm bữa hắn bị biến dị cánh tay phải đã thử vận sức lực bình thường có thể phá hủy một tảng đá khủng lồ mà không hề vận dụng chân lực, thử nếu vận dụng xuất quyền vào con gấu đen này sẽ ra sao. Đây chính là một ý tưởng đầy táo bạo và nguy hiểm.
- Thôi kệ, liều mạng vậy.
Hắc Thiên lắc lắc đầu mà cười sau đó xông thẳng vào con gấu đen kia.
Mọi người bình tĩnh giữ vững đội hình, chúng ta sẵn sàng hi sinh mặc dù không đánh bại được con Hắc Hùng Sơn chết tiệt này thì ít nhất cũng bảo vệ được tiểu thư.
Cả đám thị vệ không ngừng hét lớn, liều mạng mà lao vào con Hắc Hùng Sơn kia.
- Ầm !!!
Một tiếng chấn động oanh liệt khiến mọi người phải kinh ngạc, con Hắc Hùng Sơn kia bị đẩy lùi ra xa cả chục mét. Đây là sao, không lẽ mọi người đều bị hoa mắt sao ? Con Hắc Hùng Sơn kia cũng ít nhất là tam cảnh tiến hóa có thể so sánh với một Tiên Thiên cảnh sao lại có thể dễ dàng bị đánh bại đến như vậy, chẳng lẽ là Địa Vương cảnh ?
- Grừ.........
Con Hắc Hùng Sơn hét lớn điên cuồng lao tới tấn công Hắc Thiên
- We we, ta chỉ muốn thử sức mạnh một chút thôi mà có cần làm gì căng đến hay không vậy ? Có gì ta bồi thường tiền thuốc men cho ngươi nha.
Câu nói của Hắc Thiên làm nhiều tên thị vệ gần đó ngơ ngẩn, tên này chẳng lẽ bị khùng rồi sao còn dám khiêu khích con Hắc Hùng Sơn kia. Mặc dù yêu thú tam cảnh biến hóa không thể nói được nhưng chúng là yêu thú tam trọng ít nhất cũng sinh ra linh trí và hiểu tiếng người. Hắc Hùng Sơn kia nghe được Hắc Thiên cố ý khiêu khích nó càng làm nó không ngừng điên loạn lao thẳng tới Hắc Thiên tấn công. Bỗng nhiên từ trong đám người đó có một tiếng cười nghe rất êm diệu, là giọng cười của nữ tử xinh đẹp kia.
- Ha ha, không ngờ ngươi cũng có khiếu hài hước đấy a.
Nữ tử nhìn hắn với ánh mắt đầy kinh ngạc mà nói.
- Haizz, chỉ vì ngươi ép ta thôi đấy nhé con gấu chết tiệt kia. Hãy xem đây tuyệt kỹ bí gia truyền của ta, cú đấm siêu nghiêm túc !!!! (Bắt chước OPM trong Anime :),nhằm cho truyện càng thú vị hơn mong mọi người đừng để ý.)
Hắc Thiên vận dụng chân lực trong đan điền tụ tập vào cánh tay đấm thẳng con Hắc Hùng Sơn.
- Ầm !!!
Tiếng chấn động này khiến khắp nơi bị chấn động khủng khiếp đẩy lui nhiều người xung quanh chỉ có những võ giả thì mới có thể đứng vững, mạnh mẽ hơn đợt trước rất nhiều. Chỉ thấy xung quanh bụi bay mịt mù trong làn bụi đó là một thân ảnh của một thanh niên dáng người tuấn lãng đang ngơ ngẩn nhìn con Hắc Hùng Sơn đã bị đấm đến nổi thân hình to lớn bị một lỗ thủng ngay bụng.
- Hừ, phụt...
Tiếng phụt máu đó là của Hắc Thiên, khi hắn đưa chân lực vào cánh tay biến dị đã bị hút sạch sẽ. Có lẽ đây là đòn kết liễu rất kinh khủng nhưng cái gì cũng là con dao hai lưỡi có lợi thì cũng có hại và cái hại mà hắn chịu chính là bị chấn động lục phủ ngũ tạng.
Cả đám ngơ ngẩn nhìn người thanh niên đối diện, khi nãy hắn đánh nhau con Hắc Hùng Sơn kia vẫn còn khỏe mạnh tại sao lại bị trọng thương đến vậy.
- Gầm !!!
Hắc Thiên không thể đứng vững được nữa, chân lực trong cơ thể đã hoàn toàn bị hút cạn bây giờ đừng nói là đứng chỉ cử động ngón tay cũng không nổi.
- Tiểu thư, vị đại hiệp kia đã bị trọng thương có cần giúp hắn không ?
Một nha hoàn nói với nữ tử tuyệt sắc kia.
- Hãy cứu hắn, ta phải cảm tạ hắn vì đã cứu chúng ta.
Nữ tử nhìn Hắc Thiên lại bằng con mắt đầy kinh ngạc và có chút phần khâm phục.