Sáng hôm sau….
- Cốc cốc….
Một tiếng gõ cửa từ bên ngoài trước phòng của Tả Mộc Lan, sau khi tâm sự với Hắc Thiên cả đêm khiến cả người mệt mỏi.
- Ai vậy ?
Tả Mộc Lan mệt mỏi nói.
- Mẫu thân, là ta hôm nay ta có chuyện muốn nói
Bên ngoài, Hắc Thiên cất giọng nói
Tả Mộc Lan mở cửa cho Hắc Thiên bước vào.
- Mẫu thân, hôm nay ta muốn lịch lãm
Tả Mộc Lan nhìn hắn đầy kinh ngạc
- Cái gì, ngươi nói đùa chăng ?
- Ta thực sự không nói đùa
Hắc Thiên gãi gãi đầu mà nói
- Ngươi không có võ công, lại không được thiên địa chân khí luyện thể làm sao có thể ra ngoài ngươi biết bên ngoài thế gian biết bao nhiêu hiểm nguy mà không thể lường không. Ta thật sự không chấp nhận
Tả Mộc Lan khuôn mặt xinh đẹp như ngày thường bây giờ đổi lại là khuôn mặt đầy đáng sợ.
- Mẫu thân, ngươi không cần cho ta, ta cần phải đi lịch lãm chắc chắn sẽ có ngày tìm được thứ giúp ta tu luyện được người phải tin tưởng ta.
- Ta nói không được là không được
Lúc này Tả Mộc Lan tức giận không thể kiềm chế đập mạnh vào bàn gỗ chỉ trong tích tắc chiếc bàn đó đã biến thành bột phấn. Đây chỉ có thể là Tiên Thiên cảnh mới có thể làm được như vậy
- Mẫu thân, ta thực sự có nguyên do của ta. Nếu như người muốn giúp ta thì hãy để ta đi chưa chắc gì ta phải gặp nguy hiểm. Nguy hiểm chính là con đường tiến bước nhanh nhất, biết đâu được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-lam-di-gioi/773142/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.