Bản thân cuộc sống là bình đạm, điều duy nhất có thể khiến cuộc sống phong phú lên chính là con người. Cuộc sống của Tiểu Nghi và Yến Tử trước khi quen Tiêu Hồng Vĩ và Lâm Hạo có thể nói là bình đạm, nhưng từ sau khi có thêm hai người họ cũng giống như cho thêm nguyên liệu vào nước lọc vậy, từ từ nảy nở như hoa, niềm hạnh phúc trong nhất thời hiện lên đầy khuôn mặt của họ.
Lâm Hạo do vết thương khá nặng nên đến nay vẫn được hưởng đãi ngộ như quý tộc vậy, điều này khiến Tiêu Hồng Vĩ rất buồn bực, vì so với Lâm Hạo bản thân hắn có thể nói là sống cuộc sống trong dầu sôi lửa bỏng.
Ngày thứ ba kể từ hôm về, hắn lại bắt đầu cuộc sống nô lệ trước kia, cái cô Tiểu Nghi vẫn tiếp tục vui vẻ diễn cái vai nữ địa chủ xinh đẹp như trước. Sau nhiều lần kháng nghị của Tiêu Hồng Vĩ, Tiểu Nghi đã nêu ra một lý do. Lý do rất đơn giản, đó chính là thời gian trước Tiêu Hồng Vĩ đột nhiên mất tích nên đã gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm trạng và quy luật cuộc sống bình thường của Tiểu Nghi. Cho nên người làm đàn ông như Tiêu Hồng Vĩ phải chịu hoàn toàn trách nhiệm đối với chuyện này.
Tiêu Hồng Vĩ nghe xong lập tức đổi sang dùng chính sách ngoại giao “Hoà bình hảo hữu”, dùng giọng nói ngọt ngào nói với Tiểu Nghi: “Anh đã bị em bắt làm tù binh rồi, anh muốn được hưởng đãi ngộ của tù binh.”
Đãi ngộ của tù binh ? Trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-lai-thoi-dai/2486715/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.