Mọi người vì chuyện hồi nãy nên trong lòng không vui, nhưng công việc vẫn cứ phải tiếp tục tiến hành. Sau khi đặt xong cái bàn, Tiêu Hồng Vĩ bèn dựng lên tấm poster kế đó.
Công việc tuyển mộ thành viên thật ra là một quá trình khó khăn, trước tiên phải có người chú ý đến hỏi thăm, để làm được điều đó phải chuẩn bị thật chu đáo, poster quảng cáo là thứ không thể thiếu, phải có poster thu hút mới lôi kéo được đám đông quan tâm, tiếp đến là giai đoạn phát huy tài ăn nói, nếu có thể thuyết phục người đến hỏi thăm cảm thấy có lí, tự kí tên vào giấy bán thân là xem như đã thành công, tài ăn nói là phải khai thác triệt để sự hiểu biết nông cạn của người mới và cách nhìn nhận mang tính hoàn mỹ về trường đại học của họ, có như thế mọi người mới ùn ùn kéo đến tham gia.
Những công việc này chỉ là trò con nít, điều đó đã được các vị cán sự của Tiêu Hồng Vĩ chứng minh, chỉ thấy một tên cán sự không biết từ đâu lôi ra một chiếc bàn, rồi lấy từ hộc tủ ra một tấm khăn trải bàn, vung lên một cái, thì ra là tấm khăn trải bàn bát quái của mấy ông thầy bói, làm như thế cực kì thu hút ánh mắt trong quảng trường rộng lớn này.
“Làm gì thế hả? Mắt Lé!” Vương Khải hoàn toàn không hiểu cách bày biện như thế có tác dụng gì.
Người kia tên thật là Tiêu Hà, Mắt Lé chỉ là biệt danh của hắn, vì cặp mắt hắn bị cận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-lai-thoi-dai/2486699/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.