Chương trước
Chương sau
"Không đúng, không đúng, phụ thân dường như cũng có nói qua, vì một mỹ nữ bỏ một đi một đám mỹ nữ cũng là có thể được." Tiếng nói của Lam Tiểu Phong dần dần lớn lên, đến nỗi chẳng những đám cô nương bên cạnh hắn có thể nghe thấy, mà cả những người khác đều có thể nghe rõ.
"Các mỹ nữ tỷ tỷ, các người chớ có trách Lam Tiểu Phong ta không biết thương hương tiếc ngọc, muốn trách thì trách các người không đủ xinh đẹp." Lam Tiểu Phong bộ dạng hết sức lo sợ nói. Nhưng khi hắn vừa dứt lời, mọi người lại nghe thấy vang lên một tiếng hô êm dịu, tiếp đó bọn họ lại nhìn thấy đám cô nương vốn đang quấn quanh bên cạnh Lam Tiểu Phong đang từng người với tư thế mỹ diệu khác nhau, không bình thường bay về tứ phía, sau đó nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, lại không có một ai bị thương, thậm chí ngay cả ngã té xuống đều không có.
"Tiểu tỷ tỷ, người còn chưa nói muốn gả cho ta hay không?" Lam Tiểu Phong lăng không nhảy lên, dừng ở phía trước Hàm Yên, ngăn chặn lối đi của nàng ta, còn thuận tiện tách rời nàng ta và Nhạn nương ra, rồi sau đó hướng về Hàm Yên cười hi hi nói.
"Tiểu ca ca, ngươi nói muốn ta gả cho ngươi sao?" Hàm Yên đột nhiên cười ngọt, gương mặt hồn nhiên xinh đẹp trong nháy mắt trở nên vô cùng kiều mỵ, Lam Tiểu Phong không thể không thất thần, rồi sau đó có phần thất hồn lạc phách gật đầu. Thực ra không riêng gì hắn, tất cả nam nhân ở đây đều đột nhiên cảm giác đối với những nữ nhân bên cạnh không có bất kỳ hứng thú nào, sau đó sức chú ý của bọn họ đều di chuyển đến trên người Hàm Yên. Chỉ là bọn họ vừa rồi đều chứng kiến thấy lợi hại của Lam Tiểu Phong, cũng chỉ dám ở bên cạnh nhìn, không dám cùng Lam Tiểu Phong tranh người.
Mà Nhạn nương trong lòng sợ hãi, một loại cảm giác rất bất an từ đáy lòng dâng lên, nhìn Lam Tiểu Phong, sau đó lại nhìn Hàm Yên, sau đó lại lặng lẽ lui về trên lầu.
"Thật sao? Mẹ nói, nếu có người muốn lấy ta, nha đầu ngốc nên gả cho người đó, thật tốt, nha đầu ngốc sẽ gả cho ngươi." Hàm Yên cao hết sức phấn khởi nói."
"A!" Lam Tiểu Phong há to miệng, há rất to một hồi lâu không có khép lại, ngơ ngác nhìn Hàm Yên, trên mặt lại mang vẻ dở khóc dở cười.
"phụ thân không phải nói, mỹ nữ đều rất khó theo đuổi hay sao?" Lam Tiểu Phong lẩm bẩm tự nói, "Ta, ta mới mười tám tuổi, ta còn chưa muốn lấy vợ, lần này hỏng rồi, lần này thật sự là hỏng rồi. Cha à cha, cha lại gạt con, con không để yên cho cha đâu." Nhìn bộ dáng của hắn, dường như sắp khóc đến nơi.
"Tiểu ca ca, mẹ ta nói, lúc này ngươi cần phải giao sính lễ cho ta." Hàm Yên giống như có phần không kịp đợi.
"Sính, sính lễ?" Lam Tiểu Phong mặt như đưa đám, "Tiểu tỷ tỷ, ngươi, ngươi thật sự đồng ý?" Hắn bây giờ rất muốn Hàm Yên nói không, chỉ là khiến hắn thất vọng, Hàm Yên khẳng định gật đầu.
"Không được, không được, ta không thể cưới vợ sớm như vậy, cưới vợ rồi ta sẽ không còn tự do nữa." Lam Tiểu Phong thấp giọng tự nói: "Nhưng nam tử hán đại trượng phu, lời phải giữ lời, hết rồi xong rồi, ai đến cứu ta, a!"
Lam Tiểu Phong tội nghiệp này ánh mắt chuyển khắp bốn phía, hy vọng trong lúc này có một người, đương nhiên tốt nhất là nam nhân có thể đến giúp hắn một tay. Nhưng hắn lại tưởng rằng ánh mắt của chính mình bây giờ rất đáng thương, lại không biết rằng ánh mắt của hắn vô cùng quái dị, đến nỗi vốn còn có một ít người nóng lòng muốn thử, bị hắn nhìn thấy, trên người đều nổi da gà, có chút cảm giác lành lạnh, vì vậy đều hạ quyết tâm, chuyên tâm xem náo nhiệt.
Trong lúc Lam Tiểu Phong sắp tuyệt vọng, từ cửa có hai người đang tiến đến.
*****************
"Băng tỷ tỷ, đứng dậy làm gì?" Diệp Vô Ưu có phần không cam tâm, ôm lấy Yến Băng Cơ không muốn buông tay.
"Hàm Yên đã đi Vô Hoa Lâu, ngươi nói chúng ta đứng dậy để làm gì?" Yến Băng Cơ không có cảm tình liếc nhìn hắn.
"Băng tỷ tỷ, tỷ không đi thưởng hoa đại hội sao?" Diệp Vô Ưu có chút kỳ quái hỏi.
"Ngươi còn nói? Trong lúc này, còn đi thế nào đây?" Yến Băng Cơ trừng mắt nhìn hắn, liền đó giọng nói hơi chậm lại, "Mấy ngày này, ta không cần đi, chỉ phải ngày cuối mới đi."
Diệp Vô Ưu cuối cùng cũng đành phải không tình nguyện rời giường, nhưng mà lại không phải lo lắng Hàm Yên sẽ xảy ra điều bất trắc gì, hắn chỉ thấy, nơi nào có Hàm Yên xuất hiện, chỉ biết là người khác xảy ra điều bất trắc, Hàm Yên nhất quyết sẽ không bị tổn hại.
Chỉ tiếc Yến Băng Cơ dường như không nghĩ như vậy, hơn nữa nàng lại uy hiếp hắn, nếu hắn không đứng dậy cùng nàng đi Vô Hoa Lâu, sau này nàng sẽ không để ý đến hắn nữa, Diệp Vô Ưu mặc dù không quá tin rằng nàng sẽ thật sự từ nay về sau không để ý đến hắn, nhưng mà hắn lại tin rằng, nàng có thể sẽ vì thế biến mất khỏi bên cạnh hắn vài ngày, vì thế hắn mới bị Yến Băng Cơ hoàn toàn rắt mũi. Nam nhân vừa hạnh phúc lại đáng thương, lại đành phải ngoan ngoãn nghe theo chỉ thị của nàng.
Nhưng mà Yến Băng Cơ lần này đối với Diệp Vô Ưu không tệ, hai người trên đường đi Vô Hoa Lâu, nàng luôn kéo tay hắn, tỏ ra khá thân mật, mặc dù hai người chuyện âm thầm thân mật gì đó đều làm qua, nhưng ở trước mặt công chúng, Yến Băng Cơ lần đầu tiên đối với hắn tốt như vậy, khiến lòng hư vinh của Diệp Vô Ưu thỏa mãn cực kỳ, nhưng mà chỉ một lúc sau, hắn lại nghe được một câu, khiến cho hắn suýt tý nữa hộc máu.
Một người đi đường ánh mắt si ngốc nhìn hai người vừa mới đi qua, lẩm bẩm nói: Tỷ muội thật xinh đẹp như hoa, a....
********************
Tên quy nô gác cửa bởi vì nhìn Yến Băng Cơ đến phát ngốc, do đó bị Diệp Vô Ưu trong lòng đang phát hỏa ném qua một bên, mà đến tận khi hai người đã đi vào cửa chính Vô Hoa Lâu, tên quy nô kia còn chưa phục hồi lại tinh thần, Yến Băng Cơ vừa mới chuyển biến từ thiếu nữ thành thiếu phụ, nhưng mà khuôn mặt vẫn lạnh lùng như băng, nhưng sự quyến rũ lại dường như đã gia tăng thêm vài phần.
Diệp Vô Ưu chỉ mới một chân vừa bước vào, một cái bóng màu lam lại hướng về hắn bổ nhào tới, tâm tình của hắn vẫn còn rất khó chịu, tự nhiên nghĩ cũng không cần nghĩ lại phất tay đánh tới, sau đó Lam Tiểu Phong lại phát ra một tiếng kêu thảm thiết kinh thiên thần sầu quỷ khóc, té nhào phía trước hai người Diệp Vô Ưu và Yến Băng Cơ, thảm thương nhìn hai người.
"Này, tiểu hoa si, ta đã có nói qua với ngươi, không được xuất hiện trước mặt Băng tỷ tỷ ta, còn nữa, ngươi la hét dọa người như vậy làm gì, ta chưa có đánh ngươi!" Diệp Vô Ưu lập tức nhận ra Lam Tiểu Phong, bộ dạng hung dữ nhìn hắn nói.
"Úc, xấu hổ làm việc sơ xuất, phải tẩu nhanh." Lam Tiểu Phong nhanh chóng bò dậy, phủi phủi y phục, mặt không đổi sắc nói, Vô Hoa Lâu lập tức một trận cười to.
Yến Băng Cơ trong lòng cũng cảm thấy buồn cười, nhưng mà trên mặt trái lại không có biến hóa gì, nàng ánh mắt đảo một vòng, lại phát hiện Hàm Yên, nhíu mày, lại chuẩn bị nói cái gì đó.
"Băng tỷ tỷ, không cần nói, để ta đùa vui một chút đi mà." Tiếng nói nũng nịu của Hàm Yên đúng lúc truyền đến trong tai nàng.
"Diệp gia ca ca, giúp cho ta một việc được không?" Lam Tiểu Phong tiến vế trước vài bước, vẻ mặt nịnh hót nhìn Diệp Vô Ưu.
"Ta vì cái gì phải giúp ngươi? Ta còn chưa có tìm nươi tính sổ? Ta cảnh cáo ngươi, ngươi càng sớm càng tốt biến mất trước mặt ta!" Trong giọng nói của Diệp Vô Ưu không có chút chỗ để thương lượng.
"Được, ta lập tức biến mất, lập tức biến mất!" Lam Tiểu Phong chuyển sang vẻ mặt phấn khởi, sau đó hướng về Hàm Yên nói: "Tiểu tỷ tỷ, không phải ta nói không giữ lời, là vị ca ca này muốn ta biến mất, ta đi đây, hẹn gặp lại, a, không cần gặp lại nữa!" Nói xong từ cuối cùng, Lam Tiểu Phong lại vội vàng hướng về bên ngoài phóng đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.