Đáng tiếc Lam Tiểu Phong không nhìn thấy được biểu tình lúc này của Yến Băng Cơ. Mặt nàng hàm ẩn nét tiếu ý, còn Diệp Vô Ưu thì biểu lộ cái vẻ muốn cười to nhưng cố kềm lại. Nếu Lam Tiểu Phong nhìn thấy biểu tình này của hai người, hắn có lẽ sẽ đoán ra được sự tình vốn khác với tưởng tượng của hắn.
- Lam tiểu ca ca, lời này của ngươi nghe thật là mát dạ! Mọi người ở đây đều nghe rõ, ngươi không được nuốt lời đấy.
Hàm Yên khuôn mặt cuối cùng cũng hoàn toàn khôi phục lại cái vẻ tinh nghịch cổ quái, hơn nữa nàng còn có vẻ như quỷ kế đã thành, sung sướng cười một trận, rồi quay đầu nói với bạch y thiếu nữ:
- Hàm Mộng tỷ tỷ, đưa nha đầu ngốc ấy cho tiểu ca ca đi.
- Ừ, Hàm Yên muội muội!
Bạch y thiếu nữ Hàm Mộng ứng tiếng, rồi tiến đến trước mặt Lam Tiểu Phong, tay đưa ra một thứ làm mọi người ở đó không thể tưởng tượng nổi.
- Lam công tử, xin hãy nhận lấy!
Hàm Mộng tay đưa một con thỏ trắng nhỏ đến trước mặt Lam Tiểu Phong, sau đó còn bổ sung thêm một câu
- Lam công tử, nha đầu ngốc này chính là thú cưng mà Hàm Yên muội muội sủng ái nhất, ngươi phải đối đãi cho tốt nha.
- Ha ha… ha ha ha…
Diệp Vô Ưu cuối cùng không nhịn nổi phá lên cười to. Hắn chịu đựng đến giờ đã là rất không dễ dàng.Yến Băng Cơ cũng khẽ nhếch môi cười. Chỉ riêng Lam Tiểu Phong đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-lai-quan-phuong-pho/2354265/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.