Chương trước
Chương sau
Ta còn tưởng rằng Phỉ Phỉ tỷ tỷ nhớ đến ta đấy, hóa ra là có việc à?" Diệp Vô Ưu thần sắc đầy vẻ thất vọng nói.

"Vô Ưu đệ đệ, tỷ tỷ mấy ngày nay vô cùng bận bịu, ngươi nghĩ xem ta bận như vậy liệu có thời gian để nhớ tới ngươi sao?" Lăng Phỉ Phỉ duyên dángcười, "Bất quá, đợi đến lúc tỷ tỷ ta hết bận rồi, có thể lại có thờigian nhớ đến ngươi. "

"Phỉ Phỉ tỷ tỷ, tỷ luôn luôn bận làm việc gì vậy?" Diệp Vô Ưu hơi tò mò hỏi.

"Việc này có liên quan đến Vô Ưu đệ đệ ngươi, cũng là việc ta muốn nói vớingươi. " Lăng Phỉ Phỉ cười ngọt ngào, "mấy ngày nay ta phái người pháttin tức tới tất cả các môn phái tu tiên trên Vân Mộng đại lục nói chobọn họ là ngươi bây giờ đang ở Vô Ưu sơn trang, nếu bọn họ muốn tiếnhành tu tiên bình giám thì tới nơi này tìm ngươi. Vô Ưu đệ đệ, ngươi nói tỷ tỷ đối với ngươi không tệ chứ?"

"Phỉ Phỉ tỷ tỷ, tỷ nếu có thể tìm người đến bồi tiếp ta vậy đối với ta cũng được rồi!" Diệp Vô Ưu uểoải nói, trong lòng lại thầm nghĩ, Lăng Phỉ Phỉ nhiệt tâm như vậy, chắcchắn là để kiếm lợi ích cho bản thân hắn.

"Vô Ưu đệ đệ, có thể sẽ có người đến tìm ngươi để bình giám, ngươi phải chuẩn bị cho tốt đấy!"Lăng Phỉ Phỉ cố tình không để ý đến yêu cầu của Diệp Vô Ưu. Đùa sao,nàng đi đâu để kiếm người đến bồi tiếp hắn được chứ? Hơn nữa, lại nhìnthấy Diệp Vô Ưu thỉnh thoảng thần sắc lại dạo lướt trên thân thể mình,nàng có cảm giác Diệp Vô Ưu bảo nàng tìm người lại bồi tiếp hắn, nhưngtrên thực tế có lẽ chủ ý là có liên quan tới nàng.

Mấy ngày nay,Lăng Phỉ Phỉ mặc dù không đi tìm Diệp Vô Ưu nhưng đối với những việcDiệp Vô Ưu làm tại Vô Ưu sơn trang lại vẫn hiểu rất rõ. Việc hắn cùngLãnh Sương Sương cả ngày quấn lấy nhau ở trong phòng nàng cũng biết rấtrõ. Đương nhiên, nàng không thể biết tình hình cụ thể, chỉ là có mộtđiểm nàng lại cơ bản có thể khẳng định tên gia hỏa này tương đối háosắc.

"Phỉ Phỉ tỷ tỷ, tỷ nói xem, ta có nên tìm bọn họ thu lấychút tiền không?" Diệp Vô Ưu ngẫm nghĩ nói, "Nếu không thì, ta mỗi ngàybình giám cho bọn họ, đều là bận bịu vô ích sao? Việc không có lợi, takhông thể làm. "

"Việc này, ngươi nói lo liệu xử lý như thế nào đây!" Lăng Phỉ Phỉ hơi ngẩn ngơ, thoáng chần chừ bỗng nói.

"Ta quyết định rồi, mỗi lần bình giám một người, hãy thu mười lượng bạc. Mỹ nữ nửa giá tiền, suất ca tăng gấp đôi, nhìn không vừa mắt thì thu nhiều hơn một chút, nếu như tâm tình ta tốt, thì thu ít hơn một chút. " DiệpVô Ưu nhãn châu xoay động, mở miệng nói.

"Vô Ưu đệ đệ, tùy theo ý ngươi vậy!" Lăng Phỉ Phỉ có cảm giác dở khóc dở cười. Lại còn mỹ nữ nửa giá tiền, suất ca tăng gấp đôi, nói đến cuối cùng lại còn nhìn tâm tình hắn, đây không phải hoàn toàn là càn quấy sao? Bất quá, nàng có thểkhẳng định: cho dù Diệp Vô Ưu thực sự hý lộng như vậy chỉ sợ những tutiên giả kia vẫn muốn bình giám, vẫn sẽ muốn mua. Đương nhiên, tronglòng bọn họ khẳng định sẽ có lời oán thán.

"Tên gia hỏa này làmầm ĩ như vậy, chắc là sẽ đắc tội với mọi người. " Lăng Phỉ Phỉ tronglòng thầm nói. Bất quá, nàng ngược lại cũng không lo lắng. Bởi vì cho dù mọi người trong lòng căm tức vô cùng đối với Diệp Vô Ưu nhưng ngoài mặt chỉ sợ vẫn còn khách khí đối với hắn. Thật chẳng còn cách khác, ai bảohắn tu tiên bình giám giả duy nhất cơ chứ? Hơn nữa, trên người hắn còncó một pháp bảo độc nhất vô nhị, một pháp bảo mà không ai biết uy lựcnhư thế nào.

"Phỉ Phỉ tỷ tỷ, ta cảm thấy mười lượng bạc hình nhưlà hơi ít không? Dường như kiếm không được bao nhiêu tiền cả!" Không ngờ Diệp Vô Ưu lại nói ra một câu như vậy.

"Cái... này, Vô Ưu đệ đệ, ngươi trước hết hãy ngẫm lại cho kỹ nhé, ta đi trước đây. Đến lúc đóngươi nghĩ thu bao nhiêu tiền thì thu bấy nhiêu!" Lăng Phỉ Phỉ có cảmgiác không biết nói gì, vội vàng nói xong câu này rồi xoay người rời đirất nhanh. Nàng tới đây vốn cũng chỉ là nói với Diệp Vô Ưu sau này nơiđây chính là địa điểm bình giám của hắn. Hiện tại mục đích này đã đạtđược, nàng cảm thấy tốt hơn là nên rời đi sớm một chút.

"Úy, Phỉ Phỉ tỷ tỷ, tỷ vẫn còn thiếu ta một nụ hôn mà!" Diệp Vô Ưu đột nhiên nhớ tới việc này, lớn tiếng kêu gào ngồi dậy.

Nghe được những lời này của Diệp Vô Ưu, Lăng Phỉ Phỉ tự nhiên là lao đi nhanh hơn, trong chớp mắt, bóng dáng nàng đã không còn.

"Lời nói của nữ nhân thật sự là không thể tin tưởng được, giống như lời nóicủa ta cũng không thể tin được. " Diệp Vô Ưu nói thầm một câu, " Rốtcuộc, vẫn phải đi trêu đùa công chúa lão bà, ta thật không muốn một mình trông phòng. "

Đi tới lầu các nhỏ trong hậu viện của Vô Ưu sơntrang, Diệp Vô Ưu lại không khỏi sửng sốt. Mắt thấy Hoa Nguyệt Lan,nhưng không phải ở trong lầu các mà thật không thể ngờ nàng lại ngồitrên một phiến lá sen, đôi mắt đẹp khép hờ, hai tay hợp thập, phảng phất giống như tiên nữ.

"Công chúa lão bà, ngươi không cần xếp đặt tư thế tàn nhẫn như vậy để nghênh đón ta chứ?" Diệp Vô Ưu lầm rầm tự nói,nhìn dáng vẻ của Hoa Nguyệt Lan hiển nhiên là đang luyện công. Hắn trong lúc này tất nhiên biết là không nên quấy rầy nàng. Xem ra kế hoạch củahắn hôm nay nghĩ đi đến trêu đùa hảo Hoa Nguyệt Lan nhân tiện trộm hương phải thất bại rồi.

Hoa Nguyệt Lan lúc này lộ ra vẻ mỹ lệ đặcbiệt, nhưng lại cũng có mấy phần thánh khiết làm cho người ta có loạicảm giác không dám khinh nhờn. Diệp Vô Ưu đứng ở bên cạnh hồ sen lẳnglặng hân thưởng hồi lâu. Cuối cùng phát hiện Hoa Nguyệt Lan luôn luônbảo trì loại tư thế này. Thật không biết làm sao, hắn cũng đành xoayngười rời đi.

Chỉ là hắn không biết rằng hắn vừa mới xoay ngườiHoa Nguyệt Lan liền mở mắt nhìn chăm chú vào hình bóng hắn. Dung nhanthánh khiết đó của Hoa Nguyệt Lan hơi có một chút biến hóa.

DiệpVô Ưu chán nản đẩy cửa phòng ra. Xuất quan bất lợi, đêm nay hắn đànhphải phòng không gối chiếc. Mặc dù hắn cũng có nghĩ tới việc đi tìm HàmYên nha đầu đó nhưng cuối cùng vẫn bỏ đi ý nghĩ đó đi. Nha đầu này có lẽ không gặp thì tốt hơn, nếu không sau này cả ngày bị nàng quấn quít lấythì xong.

Vừa mới đi vào phòng, Diệp Vô Ưu liền phát hiện có chút cảm giác bất thường. Chợt ngẩng đầu liền phát hiện trên mép giường hắnkhông thể ngờ lại là một nữ tử tóc dài đang ngồi.

"Ngươi là ai?" Diệp Vô Ưu hỏi.

Nữ tử tóc dài ngẩng đầu lên, đối mặt với Diệp Vô Ưu cười xinh đẹp, giốngnhư trăm hoa đua nở, rực rỡ dị thường. Lúc này, Diệp Vô Ưu cũng thấy rõdung mạo nàng.

Da tay nàng hơi đen, mũi tựa hồ hơi to, môi cũngtựa hồ hơi dày, lông mi ngược lại rất dài, mắt lại tựa hồ hơi nhỏ...Nhưng mà, thật vô cùng kỳ quái, ngũ quan chẳng hề hoàn mỹ này khi kếthợp cùng một chỗ lại tạo cho người ta một loại cảm giác dễ coi và tánthưởng trong lòng. Thậm chí ngay cả hai chiếc răng nanh nhỏ của nàngcũng làm cho người ta cảm thấy có khí vị đặc biệt.

Nàng có lẽkhông phải là một nữ nhân cực kỳ mĩ lệ, nhưng là một nữ nhân rất có mịlực, đó là kết luận của Diệp Vô Ưu đối với nữ tử này.

"Ta tên làLăng Nguyệt Nguyệt, là sư muội của Lăng Phỉ Phỉ. " Thanh âm của nữ tử đó vang lên, như hoàng anh xuất cốc, êm tai vô cùng.

"Chẳng tráchngươi cũng mặc quần áo nam nhân. " Diệp Vô Ưu xuất ra một câu như vậybởi vì hắn đã phát hiện cách ăn mặc của Lăng Nguyệt Nguyệt cùng với Lăng Phỉ Phỉ đều là mặc nho sam. Cũng không biết có phải mọi người ở ThiênNhai Thư Viện đều ăn mặc như vậy không.

"Ngươi không muốn biết ta vì việc gì mà tới nơi này ư?" Lăng Nguyệt Nguyệt cười nhẹ nhàng, chậmrãi đứng lên. Dáng người yểu điệu tức khắc liền hiện ra trước mặt DiệpVô Ưu. Nói xong những lời này nàng đã tiến lên phía trước hai bước,khoảng cách với Diệp Vô Ưu đã gần hơn rất nhiều.

"Ta chỉ muốnbiết, ngươi có phải là đến bồi tiếp ta không. " Diệp Vô Ưu cười cổ quái, " Ta vừa mới nói với Phỉ Phỉ tỷ tỷ, ta là một người rất cô đơn, sau đóngươi lại xuất hiện ở chỗ này. Chẳng lẽ ngươi là vì không muốn để tatịch mịch nên mới đến?"

"Có thể nói như vậy. Bất quá, Lăng PhỉPhỉ thực không có tư cách phái ta đến. " Lăng Nguyệt Nguyệt hừ nhẹ mộttiếng, " nếu ngươi chịu giúp ta làm một việc, ta có thể cam đoan ngàysau bất luận đêm nào, ngươi đều sẽ không cô đơn lạnh lẽo. "

"Thật chứ?" Thần sắc Diệp Vô Ưu cực kỳ hứng thú, " Vậy, Nguyệt Nguyệt tỷ tỷ,không thể không trước tiên nói cho ta biết ngươi muốn ta giúp ngươi làmviệc gì đây?"

"Kỳ thực việc này rất đơn giản, ngươi chỉ cần cùngta đi gặp một người. Sau đó nói cho nàng là ngươi sau này chỉ muốn cùngta hợp tác." Lăng Nguyệt Nguyệt nhàn nhạt nói, "Sau đó, ta liền có thểthỏa mãn bất luận cái gì mà ngươi yêu cầu. "

"Đơn giản như vậysao?" Diệp Vô Ưu hơi sửng sốt, " Nguyệt Nguyệt tỷ tỷ, ta cảm thấy trongchuyện này còn có nội tình khác gì đó?"

"Sự tình đúng là đơn giản như vậy. Đương nhiên, nếu ngươi sau này chỉ cùng ta hợp tác, vậy ngươiphải ngưng hẳn liên lạc với Lăng Phỉ Phỉ. Về sau mọi việc của Vô Ưu sơntrang ta đều sẽ giúp ngươi thu xếp. " Lăng Nguyệt Nguyệt cười xinh đẹp,"Diệp công tử, thế nào? Điều kiện của ta cũng coi là hậu hĩnh chứ?"

"Điều kiện à, cũng coi như không tệ. Bất quá, cá nhân ta đây muốn trước tiêncó lợi ích sau đó mới làm việc. Những lợi ích này của ngươi đều là saukhi ta làm tốt thì mới có. Ta thấy rất bất lợi." Diệp Vô Ưu ngẫm nghĩ,sau đó nghiêm trang nói.

"Diệp công tử, thế ngươi muốn lợi ích gì?" Lăng Nguyệt Nguyệt miễn cưỡng cười, hỏi.

"Rất đơn giản, ngươi đem lợi ích mà ngươi đáp ứng trước tiên giao cho tađã!" Diệp Vô Ưu thuận miệng nói, "Nguyệt Nguyệt tỷ tỷ, chi bằng, đêm nay ngươi lại ở chỗ này bồi tiếp ta đi!"

Lăng Nguyệt Nguyệt sắc mặt hơi biến đổi, nhưng rất nhanh chóng khôi phục bình thường.

"Diệp công tử, muốn ta bồi tiếp ngươi tịnh không phải là không thể. Nhưng,không phải bây giờ. " Lăng Nguyệt Nguyệt miễn cưỡng cười, "Chỉ cần ngươi nguyện ý giúp ta mà không phải giúp sư tỷ ta thì sau này ta tất nhiênnhất định là người của ngươi. "

"Phỉ Phỉ tỷ tỷ lúc trước cũng nói chỉ cần ta đáp ứng cùng nàng hợp tác thì nàng sẽ thân thiết với ta mộtchút. Kết quả là ta bây giờ đã đáp ứng, nàng ấy vẫn còn thiếu ta một nụhôn. Cho nên, ta sẽ không tin tưởng rằng loại lời nói này của các ngươinữa. " Diệp Vô Ưu uể oải nói, "Nguyệt Nguyệt tỷ tỷ, ngươi đừng trách ta, muốn trách thì hãy trách Phỉ Phỉ tỷ tỷ đi!"

"Diệp công tử, chỉcần ngươi nguyện ý giúp ta, ta sẽ giúp ngươi có được thân thể Lăng PhỉPhỉ. " Lăng Nguyệt Nguyệt cắn răng nói, "Việc đến thế này, ta cũng không muốn giấu nữa: ta chỉ muốn trở thành viện chủ của Thiên Nhai Thư Viện.Mà điều kiện tiên quyết là ngươi bằng lòng giúp ta, nếu không ta khôngthể trở thành viện chủ được. "

"Hóa ra ta vẫn còn hữu dụng nhưvậy!" Diệp Vô Ưu lầm bầm lầu bầu nói: "Được rồi Nguyệt Nguyệt tỷ tỷ, nếu ngươi chịu nói cho ta biết mục đích chân chính mà Thiên Nhai Thư Việncác ngươi cùng ta hợp tác ta có thể suy xét giúp ngươi. "

"Chúngta sở dĩ cùng ngươi hợp tác bởi vì Thiên Nhai Thư Viện chúng ta gặp mộtmối nguy trước mắt. Nếu không cẩn thận, Thiên Nhai Thư Viện chúng ta sẽbiến mất khỏi Vân Mộng đại lục. Mà ngươi lại có thể trợ giúp chúng tagiải quyết nguy cơ này. " Lăng Nguyệt Nguyệt thoáng một chút trầm ngâm,cúi đầu nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.