“Lúc này đang đêm, ra ngoài chơi sao?” Diệp Vô Ưu chỉ còn biết cười khổ. Hắn vẫn nguyện ý chơi cùng nàng nhưng là chơi trên giường, chứ khôngphải lại thong dong đi ra ngoài lúc quá nửa đêm.
“Ban đêm rangoài chơi rất thích mà!” Hoa Vân La kiều thanh nói: “Cùng ta đi đi,không cho ngươi ngủ, ngươi ngủ đã lâu rồi, ngủ nữa sẽ thành tiểu trưđó!”
Bị Hoa Vân La nhẹ nhàng công kích, Diệp Vô Ưu tuy rất khôngtình nguyện nhưng cuối cùng không chịu được phải mặc áo ra khỏi giường,theo Hoa Vân La ra khỏi phòng.
Hoa Vân La kéo Diệp Vô Ưu ra khỏiVô Ưu sơn trang, sau đó đột nhiên bay lên trời. Diệp Vô Ưu mê mê hồ hồ,không có một phản ứng nào, sau đó phát hiện mình đã ở trong không trung. Lại nhìn sang Hoa Vân La, phát hiện chân nàng đang đạp vào một trườngkiếm, vẻ mặt rất thoả ý.
“Vân La, đây, đây có phải ngự kiếm phi hành trong truyền thuyết?” Diệp Vô Ưu ngây ngốc hỏi.
“Hi hi, sao lại không phải?” Hoa Vân La kiều tiếu nói: “Sao! chơi có vui không?”
“Rất vui.” Diệp Vô Ưu một tay ôm eo nhỏ của nàng, một tay lại trên ngườinàng không ngừng du động, cười hi hi nói: “Vân La, nếu như chúng ta song tu trong không trung, loại cảm giác này chắc rất thú vị!”
“Không thể được!” Hoa Vân La bấm nhẹ móng tay vào Diệp Vô Ưu: “Đừng có mà loạn động, ta chưa luyện được thành thục, ta mà theo lời ngươi nói, chẳngmay lầm lẫn chúng ta sẽ rơi xuống dưới. Chúng ta chỉ có chết mà thôi!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-lai-quan-phuong-pho/2354027/quyen-6-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.