Diệp Vô Ưu có chút buồn bực vì Lãnh Tâm Âm sao lại không tin chứ? Hắnlại không nghĩ, ngay cả bản thân cũng không ngờ có thể giết chết TuyếtMinh Văn dễ dàng như vậy, huống hồ là Lãnh Tâm Âm?
“Nếu ta đúng là đã giết Tuyết Minh Văn thì sao?” Diệp Vô Ưu tức tối hỏi.
“Nếu ngươi thật sự giết Tuyết Minh Văn, bất kể đề xuất yêu cầu gì, tađều đáp ứng. Nói vậy được chưa?” Lãnh Tâm Âm khẽ hừ một tiếng.
“Sư phụ lão bà! Cái này là chính nàng nói đấy nhé, sau này đừng có màhối hận!” Diệp Vô Ưu vội vàng nói, điều kiện này của Lãnh Tâm Âm, làm gã rất thỏa mãn.
“Ngươi cho rằng ta giống ngươi nói mà không làm sao?” Lãnh Tâm Âm không chút hảo khí nói.
“Ta khi nào nói mà không làm.” Diệp Vô Ưu kêu nhỏ.
“Tử sắc lang, tất cả những gì ta nói đều giữ lời. Ngươi nói xem, ngươisao mà giết được Tuyết Minh Văn, xem có thể làm ta tin được hay không!”Lãnh Tâm Âm hừ một tiếng.
“Nói thì nói, nàng nghe cho kỹ này!” Diệp Vô Ưu bĩu môi, bắt đầu thuậtlại, một chút cũng không giấu diếm, một năm một mười nói hết mọi việc đã xảy ra.
“Ngươi giết Tuyết Minh Văn đơn giản vậy thôi sao?” Nghe Diệp Vô Ưu nóixong, Lãnh Tâm Âm vẫn không tin tưởng lắm: “Ngươi thật không lừa tachứ?”
“Nàng nếu không tin, bây giờ cùng ta đi xem ngay, thi thể Tuyết Minh Văn tám phần chắc vẫn ở đó!” Diệp Vô Ưu bực tức nói.
“Vậy cũng quá dễ dàng.” Lãnh Tâm Âm tự lẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-lai-quan-phuong-pho/2353945/quyen-8-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.