Chương trước
Chương sau
Lại nói Cửu Phượng bị Hầu tử một gậy đánh rớt Luyện Yêu hồ thì lập tức sợ hãi thầm nghĩ: "Cái con khỉ này được chí tôn thánh nhân luyện thành Thái Ất Kim tiên thân thể, pháp lực thần thông không kém Sa Bà Như Lai, trốn đi trước thì hơn"

Nghĩ rồi lập tức quát Hình Thiên độn quang bay đi.

Hình Thiên tuy có không cam lòng, nhưng cũng biết ngàn vạn lần mình không phải là địch thủ của Hầu tử, lại không muốn ngang bướng với Cửu Phượng nên cũng khởi độn quang ẩn vào đó mà bỏ chạy về động phủ. Ở đó hắn và Cửu Phượng đã liên thủ lập ra cấm chế trùng điệp. Tuy rằng không ngăn được Hầu tử nhưng mà có thể kéo dài thời gian để cho hắn và Cửu Phượng thong dong rời đi.

Hầu tử bị Lâm Phong dưới dạng Thái Huyền hóa thân bắt giữ ở thiên đình đã sớm nuốt hận trong bụng nên sao chịu thôi.

Hắn gầm lên một tiếng, vừa muốn gọi cân đẩu vân đuổi theo để đưa hai người vào thần hình câu diệt. Nào ngờ có Thạch Cơ thiện tâm vội vã xông về phía trước tới kéo Hầu tử mà nói: "Sư huynh, để cho bọn họ đi thôi, sư tôn nói hai người đó sau này tự có số phận"

Hầu tử cả giận nói: "Sư tôn, sư tôn, tiên nữ ngươi cả ngày chỉ biết nghe sư phụ. Ngươi mau lui ra, hôm nay lão Tôn nhất định phải đem hai tiểu yêu bắt giữ để giải nỗi hận trong lòng"

Đám Thải Y Nghê Thường cũng không thích giết người, thấy Cửu Phượng và Hình Thiên hai người bỏ chạy, cũng đều tiến lên khuyên bảo Hầu tử. Hầu tử cực chẳng đã đành phải thôi. Chỉ là hãy còn lửa giận khó nén. Nay linh cơ vừa chuyển chợt nhớ tới từng cùng Ngưu Ma vương ở Tích Thach Sơn có chút khúc mắc bèn nói: "Các vị sư muội, các ngươi nếu không có chuyện gì khác, không ngại cùng lão Tôn đi tìm Ngưu Ma Vương thanh toán nợ cũ?"

Nghê Thường thích nhất náo nhiệt, nghe vậy lập tức vỗ tay khen hay.

Còn lại mọi người cũng đều là rỗi việc, hơn nữa khi xuất cung thì sư tôn đã giao phó là để cho đi rèn luyện khi có cơ duyên. Nhưng không có nói cụ thể nên mừng rỡ cùng Hầu tử đi góp vui.

Lập tức cưỡi lên tường vân chập trùng, áng mây phấp phới. Môn hạ đệ tử Cực Lạc cung độn quang nhằm hướng Tích Thạch Sơn mà đến.

Đi được ước chừng nửa giờ, Hầu tử ngại đám chúng nữ Thải Y pháp lực quá kém, đằng vân quá chậm, sau một hồi gãi đầu gãi tai thì lắc mình gọi ra một đám mây kim hồng từ phía chân trời nổi lên cuồn cuộn cuốn luôn cả đám chúng nữ Thải Y. Mười vạn tám ngàn dặm thoáng chốc lướt qua, chỉ trong chốc lát đã tới Tây Ngưu Hạ châu.

Lại nói hai vợ chồng Ngưu Ma Vương và Thiết Phiến tiên tử vốn bởi vì bị Hầu tử phá huỷ Tích Thạch Sơn khổ cực mới dựng nên mà tức giận khôn nguôi, thề phải báo thù này.

Sau biết được Hầu tử bị Nhân giáo Thánh nhân Thái Thượng Lão Quân tống vào lò Bát Quái dùng lửa Tam Vị Chân hỏa thiêu luyện thì cơn giận liền tiêu tan rất nhiều, lại quay về thu dọn đống đổ nát làm mới.

Hai vợ chồng đều là hạng người có pháp lực cao cường, bỏ ra chưa đến mười năm công phu thì ở Tích Thạch Sơn một lần nữa xây lên cung điện. Lại tuyển nhận rất nhiều yêu vương pháp lực cao cường, thế lực so với trước kia chỉ có hơn chứ không kém.

Hôm nay, Ngưu Ma vương đi tuần một chuyến, trong lúc vô ý nghe được Hầu tử chẳng những không bị chết cháy, hơn nữa pháp lực lại càng cao thâm, lần thứ hai náo loạn thiên cung thì lập tức sợ hãi.

Sau khi về cung lập tức cùng Thiết Phiến tiên tử thương nghị đối sách.

Có điều vợ chồng hai người còn chưa thương nghị ra đối sách, liền có tiểu yêu thất kinh vào báo, Tề Thiên đại thánh dẫn chúng môn hạ đệ tử Cực Lạc cung đến đây đòi nợ.

Ngưu Ma vương kinh hãi."Bản vương cùng Cực Lạc cung chủ ngày xưa không oán, gần đây không thù. Việc Hầu tử khi dễ ta cũng đã bỏ qua, sao lại còn phái môn hạ đệ tử đến đây tìm ta gây phiền phức, làm thế nào cho phải?"

Thiết Phiến Tiên tử cũng là tâm trạng giật mình. Nói là Cực Lạc cung chủ tuy rằng nổi lên có vài trăm năm, nhưng danh tiếng cũng đã rung động tam giới. Lại thêm Cực Lạc cung chủ đã ký thác ngũ niệm, chỉ còn một niệm chưa cắt chỉ còn cách Hỗn Nguyên Đại Đạo có một bước chân.

Hơn nữa lại có rất nhiều đỉnh cấp tiên thiên pháp khí, đạo hạnh thần thông còn trên cả Bà Sa Như Lai. Đừng nói là vợ chồng hai người, cho dù là Di Lặc Nhiên Đăng cổ phật tới thì cũng uổng công.

Thiết Phiến tiên tử nói: "Con khỉ này pháp lực cao cường, lại có đệ tử Cực Lạc cung trợ giúp. Vợ chông hai người chúng ta sợ là khó lòng chống đối, không bằng đến Đông Hoàng cung né tạm một thời gian, ngày sau lại tính kế"

Ngưu Ma vương cả giận nói: "Vợ chồng chúng ta cũng là yêu tộc, thời Hồng Hoang thượng cổ với Thiên hoàng đã có cống hiến. Cùng Cực Lạc cung chủ mặc dù không giao tình, nhưng mà không có oán cũ, đối với Ma Môn là địch. Vì sao lại chẳng để cho có thể diện, năm lần bảy lượt khinh rẻ ta. Vả lại đệ tử môn hạ Cực Lạc cung cũng nhiều người là yêu tộc ta, ngay cả nữ nhi cung chủ cũng đầu nhập đường súc sinh, mang kiếp yêu thân. Sao có thể nặng bên này nhẹ bên kia như vậy"

Thiết Phiến tiên tử cũng cả giận nói: "Bây giờ nói những điều này cũng vô dụng, lão nương cũng không muốn nhập Luân Hồi. Ngươi rốt cuộc có đi Đông Hoàng cung không?"

Ngưu Ma vương tuy là không muốn mất thể diện, nhưng là biết vợ chồng hai người ngàn vạn lần không phải đối thủ của Hầu tử. Hắn mặc dù đã đắc đạo trước thời kì hồng hoang đại chiến, nhưng ở thời kì thượng cổ cũng chỉ là tiểu yêu không có tiếng tăm, làm nô bộc cho Nhân giáo Thánh tôn Thánh nhân Thái Thượng Lão Quân hợp tác với tọa kị Thanh Ngưu để cùng nhau kéo xe cho Thiên Hoàng Thái Huyền.

Trong thời Thượng cổ yêu ma đại chiến thì tu hành chưa từng hiểu thấu Tam thanh. Chỉ đến giai đoạn sau cùng đứng ra thu dọn tàn cục thì Thanh Ngưu bị Thái Thượng Lão Quân thu làm tọa kỵ, vào làm môn hạ Thái Thanh, đến giờ đều ở Huyền Đô cung tinh luyện Thái Thanh tiên pháp.

Còn Ngưu Ma vương năm đó pháp lực thấp, vẫn chưa khiến cao thủ Ma Môn chú ý, bởi vậy may mắn tránh được một kiếp. Sau đó cùng Thiết Phiến tiên tử ở Tích Thạch Sơn an cư lạc nghiệp, đến giờ cũng dựng được một mảnh cơ nghiệp. Ai ngờ mấy chục năm trước bị Hầu tử phá huỷ, hôm nay cũng là có thù mà không thể báo, làm sao mà không tức giận sôi gan với hắn.

Về phần đám yêu binh yêu tướng đã thu nạp, càng không sử dụng được.

Ngưu ma vương do dự một hồi, cuối cùng thì giữ mạng nhỏ quan trọng hơn, phải buông mặt mũi. Lúc này đành cắn răng, vợ chồng hai người ra khỏi Tích Thạch Sơn. Hai luồng thanh hồng lướt đi nhằm hướng Đông Hoàng cung của yêu tộc Đại thánh Đông Hoàng Thái Nhất.

Lại nói khi vợ chồng Ngưu Ma vương vừa mới bay đi, một đoàn kim quang đã hạ xuống ngay trước núi.

Hầu tử mang theo các sư đệ muội đã tới Tích Thạch Sơn, lập tức tóm lấy một tên tiểu yêu, hùng hùng hổ hổ nói: "Mau đi gọi Ngưu Ma vương ra gặp lão Tôn, nếu không nhất định biến Tích Thạch Sơn thành Tích Thạch động."

Tiểu yêu quá sợ hãi, "Ngươi là người phương nào?"

Hầu tử cạc cạc cười to nói: "Con bò con nhà ngươi nghe cho rõ đây, ông nội Tôn gia là Tề Thiên đại thánh Tôn Ngộ Không sáu trăm năm trước đại náo thiên cung"

"A, nguyên lai là Tôn đại thánh." Tiểu yêu vừa nghe xong thì thiếu chút nữa bị dọa đến vãi đái ra quần vội vã chạy vào trong núi.

Hầu tử mặc dù tính tình ưa gây gổ, nhưng cũng biết tiên lễ hậu binh, cố ghìm mình chờ đợi một hồi cũng không thấy Ngưu Ma vương đi ra, lập tức không có kiên trì mà mắng: "Lão Ngưu này không dám đến gặp lão Tôn. Nếu không đánh cho Tích Thạch Sơn của hắn tan nát thì làm sao giải được mối hận trong lòng lão Tôn"

Liền quát biến, mảng Kim Hà nứt ra, gậy Như Ý Kim Cô bổng dài ra ước chừng một vạn trượng, chu vi mấy vạn dặm từ trên trời đè ép xuống phía dưới ngay phía trên Tích Thạch Sơn.

"A, không được tạo nhiều sát nghiệt."

Chúng môn hạ đệ tử Cực lạc cung hạ thấy Hầu tử hung tợn như vậy, nói động thủ là động thủ, không hề dọa dù chỉ một câu.

Thạch Cơ càng uyển chuyển gọi lớn, vội vã đến kéo Hầu tử lại.

Hầu tử lại giật tay ra, nổi trận lôi đình nói: "Nữ tiên này sao lại phiền phức như vậy. Ngưu Ma vương không chịu ra gặp ta, rõ ràng là không để lão Tôn vào mắt. Ta muốn san bằng Tích Thạch sơn để giải tỏa mối hận trong lòng của ta."

Thạch Cơ vội vàng khóc nói: "Ngươi nện một gậy xuống phía dưới sợ không phải muốn giết chết hàng tỉ sinh linh sao. Bỗng dưng lây dính rất nhiều nhân quả đều phải ứng trên người sư phụ. Làm sao không đoái hoài sư môn, mau mau thu Kim Cô bổng."

Hầu tử cả giận nói: "Lão Tôn đây vạn kiếp không làm ma, lại có Thái Ất Kim tiên thân thể, làm sao phải sợ nhân quả đến. Kiếp số tới cũng tự có lão Tôn chịu, cùng sư phụ có quan hệ gì đâu. Tiên nữ này chớ có dài dòng."

Mắt thấy Kim Cô bổng sẽ hạ xuống, sợ không phải vậy chốn Tích Thạch Sơn bao nhiêu yêu lớn yêu nhở vô tội trong vòng vạn dặm đều phải gặp tai bay vạ gió, Thạch Cơ cũng vội, cả giận nói: "Mau thu Kim Cô bổng."

Tiểu Bạch long dù thích Hầu tử bụng dạ ngay thẳng, tính tình có cừu oán tất báo. Hắn cực kỳ thân cận cùng vị sư huynh này cũng không muốn Hầu tử lạm sát kẻ vô tội, vô duyên cớ gây ra nhân quả, ngày sau đại kiếp nạn đến chắc chắn kiếp nạn nặng hơn. Bởi vậy khuyên nhủ: "Sư huynh, những tiểu yêu này cùng bọn ta chưa gây thù hận, không bằng tạm tha bọn họ đi. Không sẽ dính lấy nhiều tội quả."

Còn Quan Âm Bồ Tát với Hầu tử vốn có hiềm khích cũ. Lúc này thấy Hầu tử muốn đại khai sát giới, nếu cứ một gậy nện xuống phía dưới, như vậy sinh linh vạn dặm ở Tích Thạch Sơn không phải đều mau đẩy xuống Diêm Vương điện sao. Tạo ra sát kiếp quả thực tuyệt vời. Kết nhân quả lớn như thế, ngày sau đại kiếp nạn tới thì cho dù có thánh nhân che chở, cũng không có khả năng bình yên vô sự. Vì vậy có tâm trạng mừng thầm.

Lão Chí Minh đều tôn sư trọng đạo, với các vị sư huynh đệ và sư tỷ muội cũng luôn chiếu cố, bởi thế cũng tốt bụng khuyên bảo.

Đám chúng nữ Thải Y, Nghê Thường, tiểu Thanh, Thanh Hà đều ra sức khuyên Hầu tử không được tạo nhiều sát nghiệt, lây nhiễm nhân quả.

Nghê Thường cũng kéo Hầu tử lại dịu dàng nói: "Sư huynh, cha nói huynh không thể dính thêm nhân quả thị phi nhiều hơn. Nếu huynh không nghe, ta đây liền dùng bùa cha ban thưởng thỉnh cha cho thân ngoại hóa thân tới cùng huynh giải thích."

Hầu tử mặc dù háo thắng, nhưng cũng không phải đồ con lợn. Vừa mới bị Thiên Huyền hóa thân của Lâm Phong bắt giữ ở thiên đình. Trong lòng biết Thiên Huyền chân thân có đỉnh cấp pháp khí từ thời Bàn Cổ khai sinh Linh Lung Bảo tháp trợ giúp có pháp lực vô cùng lớn. Chính mình cũng không phải là địch thủ, nếu như gọi tới, e là không được tốt cho lắm.

Chỉ là hắn cứng đầu cứng cổ, lại thấy Thạch Cơ tức giận mắt hạnh trừng trừng, thật là cũng không hề nể mặt, lập tức trở nên ngang ngạnh, xuất ra một mảnh kim quang hất Nghê Thường ra, cả giận nói: "Chịu cảnh bất bình này lão Tôn thề không bỏ qua cho Tích Thạch Sơn"

Lúc này phát ra tiếng quát, Kim Cô bổng gia tốc đè ép xuống phía dưới.

Đám chúng nữ Nghê Thường thấy Hầu tử hung hăng như vậy, không nghe khuyên giải thì đều kinh hô.

Thạch Cơ rưng rưng nói: "Nói được đã nói, nói hết sức rồi, danh tiếng đã vậy, danh không bình thường. Chuyện lành như nước, nước có lợi cho vạn vật mà không tranh, chỗ độc ác của mọi người khiến lối tắc nghẽn. Chốn đất lành, thiện tâm là bến đỗ của người thiện. Nói điều thiện, làm việc thiện, có thể làm điều thiện, kích động thiện lương. Chồng cũng không tranh, cho nên không oán trách"

"Tội quả quấn thân, đại kiếp nạn đến thì chắc chắn kiếp nạn nặng hơn. Ta nguyện lấy thân ta thức tỉnh thiện niệm của ngươi"

Dứt lời liền hóa thân thành đạo thanh quang, trực tiếp lao đầu xuống.

Chúng đệ tử Cực lạc cung chưa từng ngờ tới Thạch Cơ sẽ có hành động ấy nên khi phản ứng thì đầu Thạch Cơ đã lao xuống dưới Kim Cô bổng. Một tiếng ầm ầm nổ, phương viên mấy vạn dặm Tích Thạch Sơn dưới Kim Cô bổng bị đè cho hôi phi yên diệt ( tan thành tro bụi).

Đến như Hầu tử cũng không ngờ tới chuyện Thạch Cơ lại dùng mạng mình để đánh thức thiện niệm trong phần hồn của hắn. Đến khi kịp phản ứng thì Kim Cô bổng đã đè ép xuống phía dưới làm Thạch Cơ cũng rơi vào thần hình câu diệt.

"Sư tỷ?" Đám chúng nữ Thải Y vốn đối với Thạch Cơ tình như thủ túc, trước sau đều thất thanh kinh hô.

Lão Chí Minh cảm tình rất phong phú, đối với sư muội thiện lương này cũng có nhiều quan tâm, nay kệ cho nước mắt tuôn trào mà đứng đấm ngực dậm chân.

Gương mặt xấu xí của Hồng Bào lão yêu co giật vài cái, rồi quay đầu sang phía khác.

Mà ngay cả Quan Thế Âm Bồ Tát vốn cùng môn hạ đệ tử Cực Lạc cung không hợp nhau, chỉ ở một bên xem kịch vui cũng lộ ra vẻ tiếc hận.

Về phần Hầu tử, hắn đứng ngây người ra tai đó, sửng sốt nửa ngày rồi mới lộn một cân đẩu lên nhảy lên đám mây nói hổn hển: "Không có đạo lý, không có đạo lý. Lão Tôn chỉ là tức giận Ngưu Ma vương nên đánh nó mà thôi, nữ tiên hà tất phải lấy mệnh để ngăn lại. Lão Tôn vậy đi âm tào địa phủ thu hồi hồn phách của ngươi rồi phục hồi lại chân thân cho ngươi"

Lập tức một gậy xé rách hư không, lao người xuống địa phủ.

Mọi người còn lại cũng kịp phản ứng, trước sau đi theo xuống phía dưới.

Hầu tử khẩn cấp nóng vội xông thẳng tới Diêm La điện. Tần Quảng Vương đang làm nhiệm vụ đã sớm được thông báo, vội vã tiến lên đón, cố rặn ra nụ cười mà hỏi: "Vì sao Đại thánh được lúc rảnh rỗi đến thăm tiểu vương, mau mời lên ghế trên."

Đầu năm nay đúng là thần không ra thần, tiên không ra tiên, quỷ không ra quỷ, người không ra người.

Thiên đình tuy rằng là chí tôn tam giới, nhưng từ mấy trăm năm trước Hầu tử đã náo loạn thiên cung, uy nghiêm của thiên đình đã không còn sót lại chút gì. Uy danh Đại thánh vang khắp nơi. Về phần Tần Quảng Vương tuy cung là thần của thiên giới, nhưng địa vị thật là hèn mọn, làm sao có dũng khí để đắc tội với Đại thánh. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Cho dù là thần tiên trên trời, khi thấy Hầu tử này thì cũng là tiên thấy tiên sợ, thần gặp thần run.

Hầu tử nào có tâm tình nói lời vô ích, cầm luôn tay Tần Quảng Vương hỏi: "Mau tra nhanh cho ta, đem hồn phách tiên nữ mới vừa tiến vào Luân Hồi toàn bộ triệu hồi về đây. Nhanh lên để lão Tôn khỏi phải hủy cung điện của ngươi"

"Đại thánh xin chờ, tiểu vương lập tức đi tra." Tần quảng vương điên cuồng mà gật đầu, mau chóng lệnh cho bộ Âm Dương tra xét dâng lên.

Hầu tử gãi đầu gãi tai, chờ giây lát mà đã chê bai, trong phút chốc mà mắng Tần Quảng Vương mười lần.

Tần Quảng Vương tuy rằng trong bụng chửi mịa nó, nhưng ngoài miệng cũng không dám có chút bất kính. Mồ hôi đầm đìa mà đem hồn phách nữ tiên trong vòng ba ngày đầu nhập vào Luân Hồi toàn bộ dâng lên cho Hầu tử tìm.

Thiên giới sinh linh đếm không hết, trong vòng ba ngày hồn nữ tiên đầu nhập Luân Hồi cũng có hàng nhiều hơn tỉ cái. Hầu tử vận khởi thần thông tìm tòi một lần, cũng không tìm được hồn phách Thạch Cơ. Lập tức giận dữ, đem lửa nóng vạn trượng đều phát tiết ở trên đầu Tần Quảng Vương không may: "Hay cho ngươi một Tần Quảng Vương, dám giữ hồn phách Thạch Cơ, hãy nếm một gậy của lão Tôn"

Tần Quảng Vương quá sợ hãi: "Đại thánh oan uổng quá. Toàn bộ hồn phách trong vòng ba ngày đã đầu nhập Luân Hồi đều ở chỗ này. Tiểu vương có gan lớn như con trời cũng không dám giữ hồn phách sư muội của Đại Thánh"

Lão Chí Minh cũng tìm một lần, nhưng không tìm được hồn phách của Thạch Cơ.

Mấy chúng nữ cùng Thạch Cơ có tình thâm tỷ muội cũng không khỏi rơi nước mắt.

Nghê Thường không tìm được hồn phách Thạch Cơ, nay thấy Hầu tử lại muốn quát tháo thì không khỏi nhớ lại lời dặn dò lúc xuất cung, lập tức móc linh phù do chính Lâm Phong dùng lực luyện chế rồi bóp nát ra.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.