Chương trước
Chương sau
Bởi từ Bàn Cổ khai thiên đến nay đã đủ cửu cửu quy nguyên năm, hạo kiếp tương khởi, đại kiếp nạn không thể lường trước, chẳng những tất cả giáo chúng, đệ tử bị lôi vào, mà ngay cả hai đạo tiên phàm cũng bị lôi kéo vào trong đó, thậm chí cả thánh nhân sống thoát trần cũng muốn kết liễu nhân quả, mới có thể thanh tĩnh tu luyện.

Kiếp số hiện ra, tại trước ải Chu Tước tiền quan đã xảy ra một hồi phong ba, mới thấy rõ ràng.

Ngọc Thanh cung Linh Bảo Thiên Tôn cùng Ma giới đại thánh Vô Thiên hạ xuống phàm trần, tại trước ải Chu Tước một hồi đại chiến. Thánh nhân sống tại hư không, chẳng phân biệt cao thấp, thân thể sống vạn kiếp, hai vị ma giáo và thánh nhân người tiến ta lui, giao thủ nhìn cực kì hời hợt, kì thực cái giơ tay nhấc chân đó đều ẩn chứa uy lực hủy thiên diệt địa.

Lý Hạo cùng Khổng Lai Học đều tự mình dẫn đại quân lùi xa mấy trăm dặm bầy trận, chỉ cần hai vị thánh nhân đại chiến một hồi, phân ra cao thấp liền xua quân tiến lên liều chết. Trước trận Lý Hạo một đám tà mà hai tay nắm chặt chà sát vào nhau, chằm chằm nhìn các trưởng lão Thục Sơn phía đối diện hai mắt lục quang lóe ra.

Bởi vì số kiếp chưa tới, hai vị thánh nhân tại trước ải đại chiến một hồi rồi chấm dứt, cũng không phân ra cao thấp, đều thu tay lại. Linh Bảo Thiên tôn trở lại Ngọc Thanh cung, Vô Thiên cũng trở về Hỏa Vân động, hai bên đều tự thu binh không kèn không trống.

Lại nói thánh hội bàn đào trên Thiên giới năm trăm năm lần thứ nhất đã tới gần, Dao Trì Kim Mẫu mời tam giới tiên phật đến Dao Trì tham gia thánh hội, trong đó cũng không thể thiếu những đại kim tiên pháp lực thần thông cùng các vị ẩn tiên tu luyện bên ngoài.

Chỉ cần là được mời thì tiên nhân đó chắc chắn pháp lực thần thông đạo hạnh thâm hậu.

Thánh hội bàn đào chính là tam giới đệ nhất thánh hội. Ngay cả giáo chủ thánh nhân cũng sẽ tham gia.

Hồng Mông thế giới, Cực Lạc tiên phủ, Cửu Vĩ Hồ Lâm Mị mới tuần tra một vòng các đỉnh núi trở về, đột nhiên có một đồng tử cầm ngọc bài tiến đến quỳ lậy tâu: “Đại sư tỉ, vừa rồi có một tiên nữ cầm ngọc bài tiến vào, nói muốn chuyển cho lão gia chưởng giáo.”

Lâm Mị hỏi: "Tiên nữ ở đâu?"

Đồng tử nói: "Nữ tiên kia đưa ngọc tiên xong liền dời đi ngay rồi."

Lâm Mị phất tay cho đồng tử lui ra. Cầm ngọc bài tới gặp Lâm Phong, Lâm Phong nhận lấy ngọc bài, cũng không nhìn đến, hướng thất công chúa tứ nữ cười nói: “Đã đến ngày hội bàn đào rồi, nên Vương Mẫu gửi thiếp mời đến đây.”

Thất công chúa thở dài: “Đã lâu cũng chưa có gặp mẫu thân, không biết thân thể người có được mạnh khỏe hay không!”

Lâm Phong nói: “Kiếp nạn vừa khởi, Linh Bảo Thiên Tôn cùng Vô Thiên tại trước ải Chu Tước đã một hồi đại chiến, lần này hội bàn đào tất cả tam giới đều tham gia, Các nàng tự thu xếp, để ta đi phó hội xem sao.”

Lại nói Dao trì tại thiên giới. Trùng trùng điệp điệp, một mầu xanh trải dài bất tận, nhiều đóa sen đỏ đã nở trên mặt hồ Dao Trì, hai bên có hai hàng tiên nữ hầu hạ. Phía trong Thường Nga vũ đạo, trên bầy một đĩa đào tiên, to như cái chén, mùi hương bay lên trong gió. Bên trên là mấy vị thánh nhân. Một là Tam Thanh thánh nhân, hai là Ba ha ma thánh nhân, ba là Đông Hoàng Thái Nhất, Bốn là Cực Lạc thánh nhân.

Ngọc đế, Vương Mẫu ngồi ở dưới, phía sau là Đông Hoa, Trấn Nguyên, đám Độ Ách Kim tiên và chư phật Tây Thiên Sa Bà Như lai, Nhiên Đăng, Di lặc. Cùng với Câu Trần, Tử Vi, Chân Vũ tam đình tam đế. Ngay cả Hầu tử cũng mang theo Thạch Cơ vụng trộm chuồn ra Đông Hoàng cung, tới tham gia Thánh Hội bàn đào này. Cứ an vị ở bên cạnh Trấn Nguyên Tử, thực sự an phận rất nhiều, chỉ cùng Thạch Cơ hưởng dụng quả tiên ngọc dịch, cũng không làm ầm ĩ.

Năm trước, hội bàn đào đều do bẩy vị công chúa của Ngọc đế nghênh tiếp. Nhưng hôm nay cả bẩy vị tiên nữ tất cả lại ở tiên phủ Hồng Mông cực lạc, thất công chúa là giáo mẫu Cực Lạc, há có thể để mất thân phận.

Còn sáu vị công chúa khác bởi vì không được Ngọc đế sủng ái, trong hội bàn đào trước, chỉ sửa hoa cắt cỏ, hôm nay đều ở Hồng Mông Thế giới thanh tĩnh, cũng không muốn trở lại Dao Trì.

Mắt thấy các vị thần đã đến đầy đủ, Ngọc đế - Vương Mẫu ngồi xuống, đang muốn nói chợt nghe thấy tiếng tiên Hạc bên ngoài ba mươi ba tầng trời. Ngọc đế Vương Mẫu liền ra ngoài chào đón, chính là Thượng Thanh Nguyên Thủy thiên tôn đến rồi vào chỗ ngồi, mọi người đều đứng lên cúi chào.

Sáu đó trên chín tầng trời một tiếng chuông đồng vang lên, Đông Hoàng Thái Nhất tới.

Phạn âm nhè nhẹ, mây mưa tán loạn, Như Lai phật tổ cùng Vô Thiên hai vị Bà La giáo chủ cùng hạ xuống.

Hương khí lượn lờ, áng mây bồng bềnh, tiên âm vang vọng, đó là Ngọc Thanh Linh Bảo Thiên Tôn đến.

Sắc trời mở rộng ra, giáo chí tôn thánh nhân Thái Thượng Lão Quân cưỡi thanh ngưu tới.

Cuối cùng sắc trời sáng lên, đến đây là Hồng Mông cực lạc thánh nhân, tay cầm quạt lông, đạp mây, không phải phật đạo, không phải yêu không phải ma, đỉnh đầu xuất hiện Hồng Mông, huyền hoàng nhị khí, lưu luyến biến ảo, như là ẩn chứa thế giới to lớn trong đó, như là hư không, biến hóa khôn cùng.

Ngọc đế Vương mẫu đứng dậy đón chào, nhìn Lâm Phong vài lần, Ngọc đế trong lòng nhiều cảm khái, ánh mắt phức tạp.

Quần tiên gặp bẩy vị thánh nhân, sau cùng nhau nhập tiệc, Trấn Nguyên Tử thấy Lâm Phong, sắc mặt âm u con ngươi bất định, như nhớ lại chuyện xưa. Trấn Nguyên Tử ngồi trước Bàn Cổ tổ sư nghe giảng đạo, chỉ vì không được ưu ái, nên mới không có Hỗn Nguyên.

Bị Vu tổ Tần Xuyên nhờ dùng Đông Hoàng pháp khí diệt chết thân ngoại hóa thân lợi hại nhất do Ngọc Diệp hóa thành. Tuy không phải do Lâm Phong gây nên, thực ra cùng Lâm Phong không có liên quan. Chỉ là do Lâm Phong xuất thân từ Bàn Cổ khai thiên có huyết mạch Nữ Oa nương nương, càng như là mẹ con, ở hỗn độn liền có tiên thiên tôn vị, hôm nay đã tựu thành hỗn nguyên, tiến vào hư không đại đạo, vô sinh bất diệt, vạn kiếp không ma, thì sao nhịn được.

Trấn Nguyên Tử chỉ có thể trong lòng thầm thở dài một tiếng, “Thiên đạo vô thường, không thành Hỗn nguyên, thì không thể nào thoát khỏi bàn cờ, cuối cùng là gục ngã dưới số trời, thật khiến người ta đau đầu.”

Bẩy vị giáo chủ cũng đã gặp, Vô Thiên hướng Lâm Phong nói: “Kiếp số tương khởi, tại trước ải Chu Tước đã chiến một hồi, đạo huynh thử nghĩ mà xem, môn hạ đệ tử có nhiều nhân quả trong người, đều là ứng với kiếp người, nên để qua sát kiếp, mới có thể thanh tĩnh.”

Lâm Phong nói: “Nhưng, bất quá ta ứng kiếp mà sinh ra. Tuân lệnh Vô Lượng lão sư chưởng quản Như Ý Kim kiếm, nắm giữ sát phạt ở tam giới chính là thuận theo đạo trời. Đại kiếp nạn qua đi, thái lai sẽ đến. Ở trước ải Chu Tước còn phải cùng đạo huynh một hồi, mới có thể rõ ràng được.”

A Di Đà Phật im lặng không nói.

Nguyên Thủy Thiên tôn nói: “Kiếp nạn xẩy ra, chúng ta tất nhiên là thuận theo số trời. Hết kiếp nạn, chúng ta tất cả đều đứng đầu mối giáo phái. Yêu môn điêu linh, Bà la giáo chia ra, mở rộng Liên hoa thánh tướng để làm trụ cột vững vàng.”

Lâm Phong cùng Vô Thiên im lặng không nói.

Đông Hoàng nói” Phá đi rồi lập lại, đây là số trời. Yêu môn sẽ tiến vào cực lạc, khi đại kiếp nạn qua đi sẽ ngộ đạo chấn hưng, không biết đạo huynh nghĩ như thế nào?”

Nguyên Thủy im lặng.

Đông Hoàng lại hướng A Di Đà Phật hỏi: "Giáo chủ nghĩ như thế nào?"

Như Lai nói: “Ta ngồi trên đài sen ở Tây phương, không tham gia sát kiếp, vạn pháp đều hư vô. Chỉ từ bi hỉ xả, độ tận chúng sinh, khỏi bị sát kiếp, không lao vào vòng kiếp số đó.”

Đông Hoàng nói: "Giáo chủ dùng ma hóa Phật, là việc khó khăn, tương lai kiếp nạn lan tràn sẽ cùng giáo chủ một hồi vậy.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.