Tên lính lúc nãy vẫn còn hùng hùng hổ hổ đứng lên, hiện tại khi thấy cô thì đã sụp đổ xém tí nữa là ngất ngã lăn ra đất mà ngậm chặt miệng không dám phát ra tiếng.
“Còn những ai ban nãy đã buông vài lời tương tự thì nhớ lấy, trở về chạy hai mươi vòng quanh chân núi, lại chống đẩy một trăm cái cho tôi.” – Cô híp mắt nhìn một vòng quanh những người phía dưới rồi lại quay sang Dạ Kiêu.
“Là một giáo quan, anh không phải là bắt ép người khác làm theo ý mình. Mà là khiến cho bọn họ phải kính phục, sợ hãi mà làm theo, Dạ Kiêu nhớ lấy điều này.” - Cô lại cứ thế mà quát mắng một vị giáo quan chức vị cao hơn cả mình một bậc trước mặt tất cả binh lính dưới trướng của anh ta.
“Còn binh lâu năm, các cậu biết tôi là loại người như thế nào mà vẫn còn muốn sinh sự, không giúp đỡ những đồng đội cùng chung hoạn nạn với mình có phải không?” - Lại xoay về đám binh lính mắng một trận nữa.
“Thưa, không.” – Binh cũ xếp thành ba hàng, đồng thanh.
“Chúng tôi xin nhận mọi hình phạt.”
Cô hừ lạnh rồi quay đi, làm tốn mất nhiều thời gian của cô như vậy, cái bọn này.
Lập tức những tên binh cũ thể lực còn hơn nửa mỗi người dìu một tên binh mới, cứ thế theo sau cô đi ra khỏi con đường “chết” đó. Đúng, con đường này giống như là một cái mê cung khó đoán vậy, ban ngày để nhớ được hàng trăm con đường đã đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-la-quan-nhan/2778767/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.