“Ồ...” – Cô bật cười gật gật đầu.
“Không còn chuyện gì nữa thì đi đi. Sau này có việc gì cần thì cứ đến tập đoàn Tôn thị tìm tôi.” – Anh lạnh lùng nói.
Thượng Quan Dao nghệch cả mặt, đây là đang đuổi cô đấy sao. Vậy mà có người dám đuổi cô đi như thế đấy.
“Hừ, đừng có nói với tôi là anh đang định phủi mông liền quên ân nhân đấy nhé. Tôi nói cho anh biết, tôi không có dễ bị dắt mũi như thế đâu.” – Đây chắc hẳn là “ăn vạ” trong truyền thuyết đi.
Cũng chịu thôi, nếu không nắm bắt thời cơ hiện tại thì không biết đến khi nào mới có thể lại có cơ hội.
“Vậy cô muốn gì?” – Anh khẽ nhíu mày hỏi.
Cũng may là khoảng cách giữa hai người bọn họ cùng với tất cả những người kia khá xa không đủ để nghe rõ. Nếu như để bọn họ nghe thấy anh hiện tại còn có vẻ thỏa hiệp hỏi cô như vậy nhất định sẽ bị dọa ngất. Tôn Bách tính cách tàn bạo không giống như vẻ ngoài cao lãnh, nho nhã. Chuyện gì đây, thế giới thay đổi rồi sao.
“Chậc, anh cũng thấy rồi đấy. Khi nãy tôi dũng cảm như thế nào mới chạy lại cứu anh. Anh cũng phải nên báo đáp, cấp cho tôi một công việc đàng hoàng, thù lao cao một chút.” -Ngón tay cái và trỏ của cô cạ cạ vào nhau, diễn giống như là một kẻ tham tiền chính thống.
“Bao nhiêu?” - Bỏ qua hai chữ công việc mà hỏi luôn giá tiền định mức.
“Tôi giống một kẻ tham
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-la-quan-nhan/2778757/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.