Tôn Bách tỉnh dậy cũng đã là buổi chiều, anh cảm thấy miệng khô rát khó chịu mở mắt tìm kiếm nước để giải toả. Vô tình nhìn thấy cô gái kia đang ngồi ngủ gật trên ghế không xa, mỉm cười trong lòng khá vui vẻ.
Nhẹ nhàng tự lấy cốc nước ở đầu giường, chắc là do cô đã chuẩn bị sẵn mà đưa lên miệng hớp lấy một ngụm. Cổ họng đắng ngắt khiến anh nhíu mày khó chịu. Nhưng trong nước còn có vị ngọt làm dịu bớt khiến anh rất hài lòng.
“Tỉnh dậy rồi đấy à?” – Giọng nói phụ nữ gần đó cất lên.
Thấy vậy anh chỉ mỉm cười lắc đầu. Đã làm khẽ đến thế mà cô vẫn có thể nhận ra.
“Có muốn ăn gì đấy không, tôi xuống làm cho anh. Giờ này chắc người làm đã trở về hơn nửa rồi.” – Nhìn sắc trời rồi hỏi anh.
“Cô nấu sao?” – Anh hỏi.
Thượng Quan Dao híp mắt xem như là cảnh cáo nhìn anh, ý đây là xem thường cô không biết nấu ăn đấy à. Hừ, đừng nói là làm cho bệnh nhân chút thức ăn đạm bạc mà nấu một bàn thịnh soạn luôn vẫn được đấy.
“Gì cũng được.” – Anh phì cười.
Cô đi xuống phòng bếp, nấu cho anh một chút cháo hành đơn giản chỉ mất mười phút. Sau đó bưng lên phòng cho anh.
“Ăn đi, hiện tại anh bị đau dạ dày nên chỉ được ăn cháo để dễ tiêu hoá thôi.” – Đưa đến tay cho anh.
Đứng trong cự li gần mới thấy cổ của anh đã đỏ ửng từ khi nào. Cô không nghỉ ngợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-la-quan-nhan/2778749/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.