“Nói thật thì tôi cũng khá nể phục anh đấy, Tôn Bách.” – Nhìn hành động của anh như vậy, tên áo đen kia cũng phải bật thốt.
Ở trong hoàn cảnh nguy hiểm không mất đi vẻ ngông cuồng, tự đại. Không muốn ảnh hưởng đến người khác. Chuyện của bản thân phải tự mình giải quyết.
“Mà cũng thật là, đã đuổi đi hết rồi thì còn cô em này giữ lại là để cho bọn tôi đấy à.” – Sau câu nói đó là một tràng âm thanh cười khoái chí.
Ánh mắt không che giấu sự gian tà hướng về phía Thượng Quan Dao. Nhìn cô gái này tuy chỉ có một chút tư sắc, tổng thể rất tầm thường chả có gì đặc biệt. Nhưng nếu nhìn kĩ vào sẽ bị thu hút bởi vẻ quyến rũ tiềm ẩn bên trong con người cô. Càng nhìn càng bị thu hút, càng nhìn càng chìm sâu, đặc biệt là khi nhìn vào đôi mắt màu hổ phách kia, người ta sẽ không tự chủ được như bị thôi miên muốn chiếm lấy cô.
“Các người động vào cô ấy thử xem.” – Nghe lời nói bỡn cợt, cùng ánh mắt đê tiện của bọn người đó, Tôn Bách lạnh giọng phả ra từng chữ khiến người khác lạnh toát cả sống lưng. Vẻ ngoài vẫn dửng dưng, bình thường nhưng thực tế trong lòng đã tức giận khôn cùng.
“Ây dô, đến bản thân mình còn lo chưa xong. Làm sao bảo vệ được cô em này đây.” - Vừa nói tên kia vừa tiến tới gần muốn nắm lấy cô.
Thượng Quan Dao từ khi nghe những lời nói của hắn cũng chẳng mấy quan tâm, động được vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-la-quan-nhan/2778738/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.