Ngày hôm sau.
Từ đêm hôm qua, Thượng Quan Dao đã trở về lại nhà riêng của anh.
Định là sẽ nói chuyện với Lăng Thiếu Phàm cho ra lẽ một chút, dầu gì cũng nhỏ tuổi hơn. Quan điểm bốc đồng là chuyện bình thường. Nhưng đợi cả một tối vẫn chưa thấy anh về, trong lòng cứ luôn cảm thấy bất an.
Mệt mỏi từ trên giường bước đi tắm rửa, vệ sinh sạch sẽ rồi đi xuống lầu.
“Thím Ngọc, L... đại thiếu vẫn chưa về sao?” – Suýt chút nữa thì quen miệng gọi tên anh.
“A, đại thiếu sao... Đại thiếu đến thẳng công ty làm việc rồi. Đúng, là đến công ty làm rồi...” – Thím Ngọc thấy cô thì luống cuống, lúc thì lắp bắp lúc thì né tránh ánh mắt của cô rất đáng nghi.
“Ồ, vâng.” – Cô híp mắt quan sát bà ta, rồi bỗng lên tiếng khiến thím Ngọc giật nảy mình.
“Có chuyện gì sao?”
“Không... Không có...” – Lúng túng lắc đầu. Đúng vào lúc này từ bên ngoài có tiếng của một người đàn ông chạy vào thông báo.
“Thím Ngọc, bà mau chuẩn bị vài bộ quần áo cho đại thiếu. Ngài ấy vừa gọi về bảo là mang đến nhà chính Tôn gia, ngày mai chuẩn bị lễ đính hôn. Lão gia nói muốn cậu ấy trở về đấy sống một thời gian, rồi sau này cưới nhị tiểu thư rồi thì muốn đi đâu tuỳ ý.” – Bác Lưu chạy có vẻ rất gấp gáp, còn chưa thấy mặt đã gọi lớn. Biết sao được, ông ta đang chuẩn bị trở về thăm cháu ngoại vừa trở bệnh nằm viện, lại nhận được điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-la-quan-nhan/2778708/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.