Quan sát tất cả mọi chuyện qua ống ngắm cô khẽ thở dài, thôi vậy dù sao cũng đã giúp cô bé được đến bước này. Chuyện còn lại phải xem may mắn, nhìn Nhiếp Anh Lạc vì đỡ đạn mà không còn sức lực đứng vững ngã xuống đất, cô thu lại súng rồi quay sang nói với anh.
"Đi thôi." - Giọng nói có chút nặng nề, bức rức.
Lăng Thiếu Phàm không nói gì cũng thu lại tất cả mọi thứ rồi đi theo sau bước chân của cô.
Suốt cả đoạn đường trở về, Thượng Quan Dao trầm mặc không nói một lời. Nhiếp Anh Lạc dù không quen biết nhiều năm nhưng được gọi là rất thân thiết với cô. Con bé cho cô cảm nhận được cảm giác an toàn, rất thân thiết như chị em trong nhà. Nhiều tháng nay luôn nói chuyện nên có thể đoán được tính tình như thế nào, thật ra cũng chả khác mình bao nhiêu, nội tâm đều rất mạnh mẽ. Nhưng khác nhau ở chỗ, cô bé quá lương thiện, còn cô thì…
Khi trực thăng đáp xuống khu biệt thự của Lăng Thiếu Phàm, hai người lần lượt nối đuôi nhau bước xuống. Đúng lúc này, từ phía sau cô có một lực mạnh mẽ lôi kéo giật ngược lại.
"Em đã làm hết sức có thể rồi, không cần phải cảm thấy bức rức." - Anh nhẹ nhàng, ấm áp phả ra đợt âm thanh khiến lòng cô an ổn hơn.
"Ừm." - Cô lúc này có chút muốn yếu đuối, muốn dựa dẫm vào một ai đó, khuôn mặt mềm mịn dụi dụi vào lồng ngực rắn chắc, rộng rãi khiến mình an tâm.
Lăng Thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-la-quan-nhan/2778672/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.