"Chừng nào mới có thể cứu người bên đảo đây…" - A Diên xoắn xuýt hết cả lên, đã một ngày trôi qua cô bé lại càng hấp tấp.
"Chờ thêm một thời gian nữa, tôi sẽ cho người giải quyết. Em cứ yên tâm." - Mộ Dung Bạch từ hôm qua đến giờ vẫn luôn suy nghĩ, cuối cùng quyết định. Dù sao vẫn là bố mình, vậy nên lỗi sai cũng một phần do mình. Nếu như ngăn cản từ sớm ông ấy đã không đi đến mức này.
"Nhưng bố mẹ, cùng các chú các dì không thể đợi được nữa." - Cô bé tinh nghịch ngày nào giờ đây sợ hãi, rơi nước mắt.
"Em tạm thời cứ ở đây để người của tôi bảo vệ. Chỉ một vài hôm thôi tôi sẽ giải quyết ổn thoả, tôi hứa đấy." - Anh ta thở dài ôm lấy đầu nhỏ xoa xoa, an ủi.
"Ừm…" - Cô bé cũng biết mình không nên làm phiền người khác trong thời gian này, cho nên rất ngoan ngoãn gật đầu.
…
"Sao thế nhỉ, Tiểu Thiệu Thiệu sao gọi mãi vẫn không nghe máy. Có phải là đã gặp chuyện gì rồi không?" - Thượng Quan Vũ ngồi trên bàn làm việc nhìn dãy số trên màn hình gọi từ hôm qua đến giờ mãi vẫn không được.
"Thượng Quan Vũ?" - Bỗng từ bên ngoài cửa có người rất không hiểu chuyện bước vào.
"Là ai?" - Anh đang bực mình, gặp được kẻ trút giận nên rất khó chịu muốn xả giận.
"Khưu Sĩ Thần, chắc anh không biết đâu nhỉ?" - Rất khinh thường mà nhún vai rồi đi vào ghế sofa tự nhiên mà ngồi xuống.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-la-quan-nhan/2778657/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.