Về đến nhà là sáu giờ tối, cô cùng phụ giúp một số người giúp việc để nhanh chóng hoàn thiện bữa tối cho mọi người, hôm nay Tư Cảnh Nam có việc bận nên không thể ăn cơm cùng mọi người được. Lộ Khiết vì sợ anh làm việc nhiều, cơ thể sẽ mệt mỏi, vả lại ăn cơm ngoài thì sẽ không tốt lắm nên tính sẽ mang một ít đến cho anh. Nhưng Tân Trạch nói lại rằng, Tư Cảnh Nam không có ở Tư Nam, anh đang tham gia cuộc phỏng vấn trên truyền hình.
Thì ra là phỏng vấn những người nổi tiếng.
Ngồi trên chiếc ghế đối diện chiếc ti vi lớn, ti vi đang khởi sóng chương trình mà Tư Cảnh Nam đang tham dự, xem ra đây cũng là một chương trình khá lớn cho nên Tư Cảnh Nam mới để tâm như vậy.
Phía đối diện anh là một người phụ nữ rất xinh đẹp, sắc xảo. Đoán không nhầm thì hình như cô ta là CEO của JS, Lộ Khiết có gặp cô ta một lần trên báo rồi. Để ý từ đầu cho tới giờ, cô ta luôn nhìn Tư Cảnh Nam bằng cặp mắt ngưỡng mộ, thần tượng và ham muốn chiếm hữu.
Nhận thấy như vậy, ánh mắt ấy dù biết là chỉ đến từ một phía, tức là cô tổng giám đốc xinh đẹp kia nhưng sao cô cảm thấy rất khó chịu. Tuy nhiên, phải công nhận một điều, cô ta đẹp thật vả lại còn rất là tài giỏi và dịu dàng, mới chỉ hai mươi sáu tuổi thôi mà đã đảm nhiệm chức vụ quan trọng như vậy ở JS, chắc hẳn khả năng và bản lĩnh không tồi.
Vị MC với tính khí hài hước ngồi ở giữa, đưa micro lên miệng, anh ta cười cười nói:"Hai vị tổng giám đốc ngồi đây quả là rất tài giỏi, một người nắm giữ vững vàng Tư Nam, một người thống trị cả JS, tôi muốn hỏi rằng để đạt được một bước tiến thành công như ngày hôm nay, hai vị đã phải cố gắng như thế nào?"
Vị nữ tổng giám đốc của JS mỉm cười rồi đung đưa tay để nan giải:"Thật ra, để đưa JS lên vị trí của ngày hôm nay, thật sự tôi đã trải qua rất nhiều khó khăn. Người ta thường hay nói, không có ai là không có thất bại cả nhưng nếu mình biết chấp nhận nó và cố gắng phấn đấu hơn thì nhất định sẽ có một bước chuyển đổi tích cực. Và tôi cũng vậy, để xây dựng lên JS thật sự tôi đã thất bại rất nhiều nhưng nhờ sự động viên của bản thân, tôi đã cố gắng vượt qua và vận dụng hết mọi khả năng của mình để sáng tạo nên JS và tôi tin chắc rằng bản thân mình sẽ làm cho JS ngày càng lớn mạnh hơn."
Tư Cảnh Nam nhếch cười, nhưng thái độ lúc nào cũng lạnh như tảng băng, anh nhìn về hướng ống kính nhẹ nhàng cất tiếng nói:"Là cô ấy."
Nhưng chẳng may, ống kính lúc này đang ở cùng hướng với vị Mộ tổng của JS kia, làm cô ta tưởng là Tư Cảnh Nam đang nói tới cô ta, hai má cô ta liền đỏ ửng lên, khóe môi hình cung rõ rệt.
"Anh ấy nói mình sao?"
Cả MC cũng nghĩ là vậy? Thế sau đó là anh ta cứ phỏng vấn liên tục, mọi sự đều nói đến chuyện tình cảm của hai bên và đã gián tiếp tác hợp cho hai vị boss tài năng này.
Người nào đó nghe câu trả lời mà tức đến hộc máu. Anh ấy nói cái gì, chưa có bạn gái, vậy Lộ Khiết đây là gì? Lạc Phi Vân ngồi bên cạnh, đang cắm cúi ăn bánh thì nghe câu nói của Tư Cảnh Nam trên ti vi thì ngừng ngay lại, theo phản xạ, cô liền quay đầu nhìn Lộ Khiết, cô chỉ thấy Lộ Khiết khoanh tay, dáng vẻ trông có vẻ giận dỗi nhưng môi lại mỉm cười, như vậy ý là sao?
Lạc Phi Vân theo bản năng, cô nhanh nhẹn liền rót nước rồi đưa tới cho Lộ Khiết:"Chị, chị uống nước cho hạ hỏa."
Lộ Khiết cầm lấy ngửa cô uống vài ngụm rồi cầm lấy điều khiển, ấn nút tắt ti vi đi, trước khi màn hình tắt, cô vẫn nhìn thấy cái nụ cười đáng ghét ấy của Tư Cảnh Nam. Thật sự tức quá đi! Lộ Khiết dường như chịu không nổi nữa, liền bực bội bỏ đi lên lầu.
Ánh mắt Lạc Phi Vân nhìn theo hình dáng cô thì khẽ thở dài và lắc đầu:"Chúc anh vạn sự bình an, sống sót qua đêm nay."
Ở phía chương trình, Tư Cảnh Nam cong môi, chậm rãi trả lời:"Tôi không có bạn gái nhưng tôi có vợ sắp cưới."
Câu nói ấy khiến cho Mộ tổng của JS vỡ mộng, cô cười trừ, trong lòng thầm suy nghĩ:"Là cô gái nào mà lại có phúc phần như thế, được ngài ấy để ý tới."
.....
Chương trình kết thúc, Tân Trạch lái xe đưa anh về nhà. Thật ra hôm nay, anh để tâm và tham gia chương trình này là chỉ muốn công bố mối quan hệ giữa Lộ Khiết và anh, muốn mọi người biết đến rằng, vợ sắp cưới của Tư thiếu là một vị bác sĩ xinh đẹp và tài giỏi thế nào.
Chiếc xe Mercedes\-AMG rẽ vào cổng biệt thự, Tư Cảnh Nam bước xuống xe rồi đi thẳng lên phòng, vừa mới cửa ra thì đã thấy Lộ Khiết khoanh tay ngồi vắt chân ở mép giường, ánh mắt hình viên đạn nhìn thẳng vào mình.
Anh nhẹ nhàng bước tới gần cô rồi ngồi xổm xuống, đặt tay mình lên gối cô:"Em đợi anh sao?"
Lộ Khiết cười lạnh nhạt:"Hừ...ai thèm đợi anh chứ? Sao lại về đây, không đi hẹn hò với cô gái xinh đẹp đó à?"
Nghe như vậy anh biết chắc là cô vẫn chưa xem hết video rồi. Tư Cảnh Nam phì cười:"Em đang giận sao?"
"Tư tổng chớ có đùa, em nào dám giận anh. Cô gái đó cũng rất xinh đẹp, lại rất tài giỏi, em thấy cô ấy thích hợp với anh lắm."
Anh không nói gì, liền đứng dậy rồi đẩy cô nằm xuống giường, anh với tư thế nằm trên nhìn cô từ trên cao:"Em hiểu lầm rồi, anh không có bạn gái nhưng anh có vợ sắp cưới."
Nghe câu nói, vẻ mặt cô bỗng dịu hẳn đi, mở mắt bất ngờ nhìn anh, mà cũng đúng, bây giờ cô là vợ chưa cưới của anh cơ mà. Lộ Khiết liếm môi rồi cười cười, cô nhận ra lỗi sai của mình nên liền nhìn anh.
"Em...xin lỗi!" Nhận lỗi rất nhanh cũng rất chân thật nhưng Tư Cảnh Nam vẫn không hài lòng. Anh nheo mắt nhìn cô, lời nói có vẻ nham hiểm:"Cô gái, em muốn xin lỗi thì phải có thành ý một chút chứ?"
Tư Cảnh Nam hờ hững nhìn cô, là cô giả vờ, cố ý không hiểu ý anh hay gì? Anh mỉm cười:"Không phải chỉ nói là đủ mà còn phải biểu hiện bằng hành động."
Vừa dứt câu, Tư Cảnh Nam liền cúi xuống định hôn cô nhưng lại bị cô đẩy ra:"Không được, hôm nay em hơi mệt."
Tưởng rằng nói như vậy thì anh sẽ bỏ qua sao? Không đâu. Tư Cảnh Nam nở nụ cười sâu thẳm:"Em đừng hòng trốn." Anh lại cúi xuống hôn tiếp nhưng tiếp tục bị cô từ chối:"Sao anh lại cứ thích bắt nạt em vậy?"
"Đó không phải là bắt nạt, mà là yêu thương."
"Yêu cái đầu anh đấy!" Lộ Khiết chỉ dám nghĩ chứ không dám nói. Cô thở dài, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi:"Hôm nay không được." Cô đưa tay đặt trước ngực, đẩy anh ra rồi ngồi thẳng dậy, quay sang bĩu nhẹ môi nói với anh:"Bà dì của em lại tới nữa rồi!"
Im lặng một lúc, anh hiểu ra thì liền mỉm cười. Anh bế cô, đặt ngay ngắn xuống giường, còn mình thì đi ra ngoài. Lộ Khiết nghiêng đầu không hiểu anh định đi đâu, cô còn tưởng anh giận mình nữa chứ? Nhưng khi anh bước vào thì cô mới biết anh chu đáo đến cỡ nào?
Tư Cảnh Nam cầm trên tay một cốc trà gừng đỏ, anh đóng cánh cửa rồi chậm rãi bước về phía cô:"Em uống đi."
Nhận lấy ly nước từ anh, Lộ Khiết đưa miệng uống một ít rồi lại nhìn anh mỉm cười, trong lòng hạnh phúc vô cùng. Tư Cảnh Nam rời đi vào phòng tắm một lát, anh khoác lên người một bộ đồ ngủ pijama màu đen, ôm vừa cơ thể. Vừa mới bước ra thì đã đi đến bên cô ngay, anh vén chiếc chăn ra, nằm cạnh cô, tay xoa xoa bụng, giọng từ tốn, ôn nhu hỏi:"Có khó chịu lắm không?"
"Không." Cô lắc đầu.
"Vậy thì ngủ thôi!"
"Vâng."
....
Những ngày hạnh phúc cũng trôi qua, cho đến thời điểm hiện tại, rõ rệt hơn là ngày hôm nay, ngày mà cô cảm thấy hạnh phúc nhất, cuối cùng ngày mà cô luôn mong đợi, nó cũng đã đến.
New York \- một thành phố xa hoa, lộng lẫy, đậm chất tình. Hôn lễ của hai người được tổ chức tại đây.
Khoảng thời gian này, mọi việc lớn nhỏ của hôn lễ đều do một tay anh chuẩn bị, cô chỉ cần xuất hiện cuối cùng là được.
"Để anh ngắm em thêm một lát." Tư Cảnh Nam nắm lấy hai bả vai cô, xoay nhẹ về phía chiếc gương. Nhìn vào hình ảnh trong gương, nam thanh nữ tú, trai tài gái sắc hợp đến mức không thể tách rời.
Tuyết Linh mở cửa bước vào, nhìn thấy Tư Cảnh Nam đang ở trong phòng, cô nhíu mày, giật mình chạy tới:"Ấy ấy, Tư Cảnh Nam, ai cho anh vào đây?"
"Ngắm gì mà ngắm, sau này còn rất nhiều thời gian, anh muốn ngắm bao lâu cũng được. Còn bây giờ, Tiểu Khiết còn đang bận chuẩn bị nhiều thứ lắm nên anh ra ngoài đi!" Tuyết Linh vừa nói vừa đẩy anh đi ra khỏi phòng.
"Ơ...ơ nhưng mà..."
"Rầm!" Anh chưa kịp nói câu nào thì đã bị Tuyết Linh đuổi ra ngoài. Khuôn mặt hai người họ mếu máo, tội nghiệp như đang bị người ta chia cách.
Tuyết Linh hậm hực đóng cửa lại rồi bắt đầu than trách:"Haizz, hai vợ chồng các người ấy, ân ái đúng là làm người ta tức chết mà."
Đối với người độc thân như Tuyết Linh, nhìn thấy như vậy, giận dỗi cũng là chuyện thường.
"Tư Cảnh Nam thiếu gia, Lộ Khiết tiểu thư! Từ thời khắc này trở đi hai con sẽ đi hết quãng đời còn lại. Sau này dù ốm đau hay bệnh tật, dù vui sướng hay đau khổ, hai con sẽ phải san sẻ nhau và không bao giờ từ bỏ đối phương. Hai con có đồng ý không?"
Tư Cảnh Nam:"Con đồng ý."
Lộ Khiết:"Con đồng ý."
"Bây giờ, hai con hãy trao nhẫn cho nhau." Lời linh mục đề nghị.
Tư Cảnh Nam nhận lấy chiếc nhẫn, anh nắm lấy tay của Lộ Khiết, nhè nhẹ đeo vào cho cô. Và tiếp sau đó, cô cũng thực hiện tương tự, đeo chiếc nhẫn cưới lên tay cho anh.
Tràng pháo tay nồng nhiệt cất lên ngay sau khi lời vị linh mục kết thúc. Ngồi phía dưới quan sát tường tận, suýt chút nữa là Yến Tử Kỳ khóc luôn rồi, nhưng bà cố lắng xuống mà mỉm cười thật tươi, vì hôm nay là hôn lễ của con trai bà mà. Còn Tuyết Linh thì khỏi nói, vừa lúc nãy trong phòng trang điểm còn cười tươi, chọc ghẹo Lộ Khiết, nhưng mà bây giờ lại khóc như mưa đổ, Tiểu Vũ nói thế nào cô cũng không nín.
Nhìn cô bạn thân của mình hạnh phúc bấy nhiêu thì cô cũng an tâm bấy nhiêu. Trong lòng cô muốn nói:"Dì Chi, dì thấy không, Lộ Khiết bây giờ đã hạnh phúc rồi, dì hãy yên tâm."
....
"Tân hôn vui vẻ, bách niên hảo hợp." Âm thanh giòn giã bên dưới đồng loạt vang lên nhằm chúc phúc cho cặp đôi này. Anh nắm lấy tay cô, ánh mắt thâm tình, sâu lắng dán chặt lên khuôn mặt xinh đẹp ấy.
"Lộ Khiết, sau này anh sẽ cho em một cuộc sống ấm no, biến em trở thành người phụ nữ hạnh nhất thế gian."
"Em tin anh."
Giữa khung cảnh chiều tà, ánh nắng ấm áp bao phủ cả một không gian rộng lớn. Khung cảnh ấy đẹp đến mức khiến người ta xao xuyến mãi. Trên sân khấu, Tư Cảnh Nam cao ráo, che đi ánh mặt trời, tạo cho cô cảm giác nhẹ nhõm, an toàn vô cùng. Anh cuối xuống, khẽ đặt lên môi cô một nụ hôn ngọt ngào trước sự chứng kiến của đông đảo khách mời.
Trong hôn lễ ngày hôm nay, còn có cả một phân cảnh cũng hạnh phúc và lãng mạn không kém. Đó cũng chính là sự chờ đợi suốt mười năm nay của Lạc Phi Vân.
Lôi Duật đang ngồi bên cạnh cô đột nhiên đứng dậy. Anh vòng qua bên này, quỳ một gối xuống, nhìn Lạc Phi Vân nghiêm túc nói:"Lạc Phi Vân, gả anh được không?"
Lạc Phi Vân vài giây đầu bỡ ngỡ, hai tay cô che miệng đứng dậy, cả đám người ở đó cũng nháo nhào "ồ" lên một tiếng.
Ánh mắt Lôi Duật vẫn đang chờ đợi nhìn cô và để anh không đợi lâu, cô đã dứt khoác mà gật đầu đồng ý ngay. Anh mỉm cười hài lòng rồi lấy ra một chiếc nhẫn, chưa kịp định hình gì hết, Lạc Phi Vân đã dành lấy rồi đeo thẳng lên ngón áp út của mình:"Lôi Duật, em đã là vợ chưa cưới của anh, sau này anh nhất định phải nghe lời em và không được phản bội em."
Anh hôn nhẹ lên trán cô, mỉm cười sâu lắng:"Anh cũng vậy."
Những ngọn pháo hoa trên trời ấy, dường như nó như là một sinh thể, biết cười và biết nói. Nó mỉm cười nhìn hai người, nó bùng sáng lên bầu trời như đang ngầm chúc phúc cô và anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]