"Xin hỏi cô là ai, vào đây tìm ai?" Người vệ sĩ giang một cánh tay ra chặn người cô lại, nghiêm nghị nói.
"Tôi muốn gặp thiếu gia của các người!"
"Xin lỗi nhưng hiện giờ thiếu gia bọn tôi không có ở đây."
Lý Trân từ trong ngôi biệt thự bước ra thì nhìn thấy tên vệ sĩ đang nói chuyện, ngăn cản ai đó, cô nhíu mày thắc mắc nên đi tới để xem. Thì ra là cô ấy, Lý Trân tuy gặp Tuyết Linh không nhiều lần nhưng nhận ra.
"Không phải cô ta là bạn thân của Lộ Khiết đó sao?" Thế là Lý Trân nhếch môi cười hiếu kỳ nói thầm:"Cô ta lại đến đây làm gì chứ? Chẵng lẽ muốn thay con nhỏ Lộ Khiết kia quyến rũ Tư Cảnh Nam nữa sao?" Lý Trân nghĩ vậy, dù không ưa thích gì nhưng vẫn phải mời Tuyết Linh vào nhà.
"Được rồi, để cô ấy vào đi!"
Nghe lệnh từ Lý Trân, tên vệ sĩ quay đầu lại nhìn rồi cuối chào, sau đó né đường cho Tuyết Linh.
"À, tôi không sao." Yên lặng một lúc, Lý Trân lại đứng lên nói:"Tuyết tiểu thư, tôi nói ra xin cô đừng nghĩ nhiều. Chuyện của Lộ tiểu thư đã qua lâu rồi, Tư thiếu bọn tôi cũng dần dần vượt qua, xin cô đừng nhắc tới tên Lộ Khiết trước mặt anh ấy nữa được không?"
Trước biểu cảm có vẻ như là đang trách móc, quở trách của Lý Trân, Tuyết Linh có hơi bất ngờ:"Lý tiểu thư, cô lại bị sao nữa vậy, tôi có nói gì sai à? À, mà ý cô nói Tư Cảnh Nam đã dần quên Lộ Khiết vậy bây giờ anh ta đang sống rất vui vẻ sao?"
"Tôi không phải muốn nói như vậy, có điều anh ấy đã trải qua thời gian đau đớn nội tâm dữ dằn. Những người thuộc hạ như chúng tôi cũng như những người thân của anh ấy cũng không muốn anh ấy đau khổ hơn nữa. Cái này, cô hiểu chứ?"
Tuyết Linh phì cười:"Thì ra là như vậy? Tại vì tôi thấy cái chết của Lộ Khiết còn rất nhiều điều bí ẩn, muốn đến đây để cùng Tư Cảnh Nam bàn bạc rồi suy ra kết luận cuối cùng mà thôi!"
"Bí ẩn?" Lý Trân nhíu mày, hỏi lại sau đó nhún vai, giọng đều đều cất tiếng:"Sau khi Lộ tiểu thư mất tích, Tư thiếu đã điều tra hết tất cả những việc có liên quan nhưng đều không tra ra được, vậy ý của cô nói là gì?" Câu nói của Lý Trân vừa mang tính phản biện lại câu nói của Tuyết Linh vừa mang tính thăm dò tin tức, cô ta đã ra tay thủ tiêu tất cả bằng chứng trước đó rồi. Đột nhiên Tuyết Linh nói còn khuất mắt nữa. Vậy, khuất mắt đó là gì?
"Ra là đã tra ra hết rồi sao, nếu vậy hôm nay tôi đến đây là uổng công quá rồi!"
Lý Trân không nói gì, chỉ đứng yên đó nhìn Tuyết Linh với vẻ nghi hoặc.
Tuyết Linh đưa tay lấy cái nĩa ghim trái cây lên bàn rồi chọn lựa miếng táo đã thái nhỏ ở trên bàn, tay đảo đảo, miệng mỉm cười nói:"Lý tiểu thư này, tôi thật sự không biết sự việc ngày hôm đó xảy ra như thế nào? Nhưng hôm đó, cô và Lộ Khiết đi cùng nhau, chỉ duy nhất Lộ Khiết là bị rơi xuống vực còn cô thì bình an vô sự. Tôi cảm thấy việc này hình như không đúng cho lắm."
"Vậy ý của cô là nói tôi đã hại Lộ tiểu thư sao?" Sắc mặt của Lý Trân tuy đã biến đổi nhưng cô không bộc lộ quá rõ ra ngoài, thậm chí cô không một chút run sợ điều gì còn cười châm chọc nói lại.
"Đấy là tự cô nói thôi. Tôi vẫn còn chưa nói xong mà. Hay là....cô có tật giật mình?"
"Tuyết tiểu thư à! Câu nói của cô toàn nghĩa tường minh, rõ như ban ngày cả những tên ngu ngốc nhất cũng thừa hiểu ý nghĩa câu nói của cô là gì. Còn việc Lộ tiểu thư rơi xuống vực cũng chỉ là tai nạn ngoài ý muốn mà thôi." Lý Trân nhún vai nói.
Tuyết Linh bật cười, ghim mạnh chiếc mũi của nĩa dao xuống miếng táo, nụ cười đi theo từng chữ dần dần tắt hẳn, đổi lại là sắc mặt sắc đá, đầy vẻ hung dữ, đe dọa:"Mong rằng những lời cô nói là sự thật. Còn ngược lại, nếu để tôi biết cái chết của Lộ Khiết có liên quan đến cô thì tôi sẽ không để yên cho cô đâu." Nói xong, Tuyết Linh thả mạnh cái nĩa xuống đĩa làm nó phát ra tiếng xẻng, tuy tiếng động nhỏ nhưng chứa một sức uy hiếp vô cùng lớn.
Tuyết Linh ra khỏi biệt thự thì tự bắt taxi đi về nhà, ngồi trên xe, Tuyết Linh vẫn luôn suy nghĩ về thái độ của Lý Trân vừa rồi. Tuy cô ta không để lộ bất cứ điều gì nhưng Tuyết Linh vẫn cảm thấy cô ta không được bình thường và cô nhất định phải điều tra rõ.
Sở dĩ, hôm nay cô tới Cảnh Hoàng Viện là muốn lấy lại một số vật dụng của Lộ Khiết, nhưng không ngờ rằng lại đụng mặt với Lý Trân và lại nói chuyện như vậy. Và qua chuyện này, Tuyết Linh trong lòng đã sinh nghi về Lý Trân, lúc trước cô nghe có người từng nói, Lý Trân rất thích Tư Cảnh Nam, lẽ nào vì lý do này mà Lý Trân muốn giết Lộ Khiết? Nhưng mà cô ta làm gì có lá gan lớn tới mức đó? Tuy nhiên, cô ta lại rất nham hiểm, ai mà biết được điều gì chứ?
Tuyết Linh xuống khỏi xe, vừa đi vừa suy nghĩ vu vơ thì đã tới nhà. Bước chân Tuyết Linh chợt dừng hẳn lại khi nhìn thấy Lạc Thần đang đứng trước cửa đợi mình.
"Lạc Thần!" Tuyết Linh khẽ khàng gọi tên anh.
"Linh Linh."
"Sao anh lại tới đây?"
Khuôn mặt của Lạc Thần chợt trở nên buồn bã:"Anh đã biết chuyện của Lộ Khiết rồi, suy cho cùng thì em là người chịu nhiều tổn thương nhất, hai tháng trước, anh có tới để gặp em nhưng hay tin em ra nước ngoài nên đến hôm nay mới đến được. Tuyết Linh, xin lỗi!"
Tuyết Linh không nói một câu nào mà nhào thẳng vào lòng của Lạc Thần, bật khóc thút thít. Tại vì mỗi khi có người nhắc tới Lộ Khiết cô đều muốn bật khóc, đau đớn xen lẫn hận thù. Trước mặt Lý Trân cô đã kiềm nén lắm rồi và bây giờ cô không thể nào nhịn được nữa. Cô thật sự rất nhớ và tiếc thương cho Lộ Khiết.
Bất chợt, Tuyết Linh buông người Lạc Thần ra, lấy tay lau nhẹ hai dòng nước mắt đang lăn dài trên má. Cô quên mất là cô và anh đã chia tay rồi.
Lạc Thần hiểu, anh không nói gì về việc này cả mà chỉ buông lời an ủi cô:"Tuyết Linh, em cũng đừng đau buồn nữa được không?"
"Cảm ơn anh rất nhiều, bây giờ em muốn một mình, anh về đi!" Tuyết Linh nói xong, thì mở khóa cửa, đi vào nhà và đóng sầm cửa lại.
Nhìn thái độ của Tuyết Linh như vậy, Lạc Thần cũng đau lòng lắm. Thật ra, anh vẫn còn yêu cô rất nhiều, còn về chuyện anh và cô gái Tô Vy Vy kia dường như cô đã hiểu lầm quá sâu sắc rồi, anh muốn nói ra sự thật nhưng theo cách suy nghĩ của Lạc Thần, anh lại quyết định không giải thích nữa. Anh chỉ muốn nhìn thấy cô an vui, hạnh phúc là quá đủ rồi.
.....
Hồng Kông.
Đứng trên ban công của tầng hai, Hàn Dương Phong hướng tầm mắt ra bãi biển, ngắm nhìn người con gái đang đứng ở đó. Khóe môi mỏng của anh chợt cong lên, chính bản thân anh cũng không có câu trả lời nào cho phù hợp với biểu hiện bây giờ của mình.
Hàn Dương Phong đưa tách trà đang cầm trên tay của mình lên miệng mà uống một ngụm, yết hầu bên cổ khẽ lay động, khuôn mặt khôi ngô hiện hữu dưới ánh chiều tà càng làm nên vẻ quyến rũ đến ngây người.
Phi Dạ từ ngoài bước vào, cúi đầu chào Hàn Dương Phong:"Hàn thiếu, chuyến bay qua thành phố T sắp tới đã chuẩn bị xong xuôi."
"Được rồi, tôi biết rồi. Cậu ra ngoài đi, bây giờ tôi không muốn nghe gì nữa."
Phi Dạ có chút choáng người, đây hình như không giống phong cách của Hàn Dương Phong chút nào. Tính háo hức, chăm chút làm việc của anh biến đi đâu mất rồi. Phi Dạ vào đây, thông báo chuyến bay chỉ là chuyện phụ còn chuyện chính đó là việc thành lập Hàn thị đã có tiến triển mới, cần Hàn Dương Phong xem xét lại nhưng chưa nói gì đã bị anh đuổi ra khỏi phòng. Tính Phi Dạ trước giờ làm việc luôn chuẩn mực, luôn nghe theo lời của Hàn Dương Phong nên khi anh ra lệnh, Phi Dạ lập tức lui ra.
Cửa phòng đóng lại, Hàn Dương Phong khẽ quay người, tiếp tục nhìn người con gái đang đứng trước bãi biển, tay nắm chặt thành lan can:"Kế hoạch sắp thành công rồi, đến lúc đó, mọi thứ sẽ là của mình...kể cả cô ấy!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]