"Tôi cũng rất lo cho cô, hôm nay được gặp lại cô tôi vui quá, rất cảm ơn cô vì cô đã ở lại." Lý Trân cười cười, cầm lấy tay Lộ Khiết mà an ủi.
"Không có gì! Cô không cần phải cảm ơn tôi."
Lý Trân rút tay lại cười cười cho qua chuyện:"Tôi cũng rất hiểu Tư thiếu, anh ấy tính tình rất cố chấp, từ nhỏ đã rất ngang ngược nên chuyện anh ấy bất chấp để đưa cô về...chuyện này cô đừng nên trách anh ấy nha."
Câu nói rất hiểu Tư thiếu của Lý Trân là có ý gì, Lộ Khiết chợt đem lòng nghi hoặc, dồn hết tâm tư để suy nghĩ rồi vài giây sau mới lên tiếng:"Tôi không trách anh ấy, nếu không có anh ấy thì bây giờ tôi đã ở Đức rồi. Nhưng mà như cô nói, cô hiểu tính tình ngang ngược của anh ấy thì thiết nghĩ xem, anh ấy có thể sẽ bất chấp mọi giá bay qua Đức để đón tôi về hay không? Cho nên cô không cần phải nói cảm ơn."
"Cô nghĩ mình là ai chứ?" Lý Trân cuộn tròn tay lại, vẻ mặt chợt trở nên cứng đờ, cô ta yên lặng một lát rồi mím môi mỉm cười:"À, bây giờ cũng đã khuya rồi vậy tôi về trước nha."
Lộ Khiết cười nhẹ rồi sau đó đứng lên theo sau bước chân Lý Trân để đón cô ta ra ngoài.
Bước tới gần họ, Tư Cảnh Nam trầm giọng, lạnh nhạt nhìn Lý Trân rồi nói:"Sao cô lại ở đây?"
"Em đem sữa lên cho Lộ tiểu thư, nói chuyện với cô ấy một lát rồi tính ra về." Ánh mắt si tình của Lý Trân âu yếm nhìn Tư Cảnh Nam khiến cho dấu chấm lửng trong lòng Lộ Khiết càng thêm lớn mạnh. Lý Trân rốt cuộc có mối quan hệ gì với Tư Cảnh Nam?
"Thôi được rồi, cô về phòng mình đi!" Nói xong, Tư Cảnh Nam không để ý tới Lý Trân nữa mà trực tiếp tiến tới ôm Lộ Khiết vào lòng, miệng không ngừng nói thương nói nhớ.
Đi được vài bước Lý Trân dừng chân lại khẽ quay đầu nhìn hai người họ với ánh mắt tràn đầy sự căm ghét nhưng hoàn toàn không bộc lộ cảm xúc gì từ trong thâm tâm. Cô liếc xéo họ rồi đi nơi khác.
....
Vì chuyến bay sang Hoa Kỳ nên trưa ngày hôm sau, Tư Cảnh Nam và Lộ Khiết đi đến Hắc Mộc Vu để chuẩn bị lên máy bay. Hành lý đã chẩn bị xong nên thời gian bị rút ngắn lại. Hiện tại, Lộ Khiết vốn không muốn xa Tư Cảnh Nam một chút nào mặc dù anh ấy lúc đầu đã từ chối nhưng mà lưỡng lự một hồi rồi anh cũng bị Lộ Khiết thuyết phục được.
......
Hoa Kỳ, tiểu bang California, quận Los Angeles...
Màn đêm dày đặc bao phủ lấy toàn bộ thành phố, những ánh đèn neon xanh, đỏ, tím, vàng lần lượt được thắp sáng lên đã phần nào làm phai nhạt đi cái bóng đen tối tăm ấy. Dòng xe cùng dòng người qua lại tấp nập càng gợi thêm khung cảnh nhộn nhịp cho thành phố. Một thành phố cũng không bao giờ ngủ. Xa hoa, diễm lệ không khác gì New York và Las Vegas.
Tư Cảnh Nam bước xuống khỏi máy bay tư nhân, anh đưa tay dìu Lộ Khiết xuống rồi những người còn lại ở phía sau cũng bước xuống.
Rời khỏi sân bay, Tư Cảnh Nam và mọi người đi tới bến cảng. Trước mắt là một du thuyền vô cùng to lớn. Mặc dù đây là địa bàn của Tư Cảnh Nam nhưng anh vẫn không thấy an tâm nên đã lấy ra hai khẩu súng tay một cho cô một cho anh. Lộ Khiết khoác lên người một bộ đồ không lắm cầu kì nên cất giấu khẩu súng cũng vô cùng tiện lợi.
Đám người Lôi Duật, Tân Trạch và Lý Trân thông hiểu cớ sự nên đã đứng quan sát hai người từ xa nhằm mục đích bảo đảm an toàn.
Trong chiếc du thuyền to lớn, dòng người qua lại tấp nập tạo nên không khí vô cùng náo nhiệt. Căn phòng bên trong chiếc du thuyền rất rộng, được trang trí nhiều chi tiết khá là bắt mắt. Triển lãm đồ cổ thay vì trang trí đồ cổ thật thì trên các bức tường là những bức tranh Tứ bình được họa sĩ nổi tiếng chấm phá vô cùng tỉ mỉ. Nhìn vào một bức tranh vẽ bốn chiếc bình tượng trưng cho bốn mùa, không nhầm thì Lộ Khiết đoán chắc rằng bức tranh này được vẽ dựa trên bài thơ Bốn Mùa Viễn Du của Thôi Hiệu.
Ở đây không chỉ trang trí bằng bức tranh mà còn có cả tiếng hát nhẹ nhàng từ trong cái loa ở bên phía sân khấu chính phát ra nhưng những lời xì xào to nhỏ của các vị khách quý ở đây đã phần nào làm phai mờ đi tiếng hát êm tai ấy.
Lộ Khiết khoác tay Tư Cảnh Nam đi dạo được một hồi thì đột nhiên cô nhướng mày, thắc mắc suy nghĩ:"Không biết là có Tuyết Linh ở đây không nhỉ?"
Khác hoàn toàn với vẻ ngoài hồn nhiên, hớn hở của Lộ Khiết thì Tư Cảnh Nam lại bày thái độ khiến người ta vô cùng khó hiểu, anh cau mày nhìn qua nhìn lại đám người đang có mặt ở đó rồi nghiêm túc suy nghĩ:"Không đúng!"
Nhìn thấy anh đang trần ngâm, suy tư nên Lộ Khiết liền giật giật nhẹ cánh tay anh rồi hỏi:"Anh làm sao vậy?"
Vốn không đoán ra được mưu đồ gì, anh liền trở lại tâm trạng bình thường để cô không phải lo lắng, anh mỉm cười rồi nhẹ nhàng, ôn nhu nói:"Không có gì, anh chỉ là đang suy nghĩ một số chuyện thôi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]