Nơi xa đã có thể thấy được tuyết sơn lồng lộng, Trương Vô Kỵ nhớ tới kiếp trước thê thiếp Hà Thái Xung tranh đấu, cảm thấy đau đầu vô cùng, khéo léo từ chối Chiêm Xuân tiễn thêm một đoạn đường, tự mình đi tìm Tọa Vong Phong.
Lại nói, dãy núi này có ngàn tòa núi tuyết, Trương Vô Kỵ đi qua Tọa Vong Phong mấy lần, nhưng chỉ là ngồi một lát rồi đi, lúc này cũng luống cuống, chỉ có thể nhớ lại đại khái phương hướng đi tìm.
Mà thế sự khó liệu, kiếp trước chỉ lo chạy trốn, Dương Tiêu liền tự mình xuất hiện trước mặt hắn, lần này hết sức chuyên chú đi tìm, ngược lại không thấy bóng dáng. Ba người ở trong núi tuyết đi lung tung như ruồi mất đầu, nếu không phải có nhật nguyệt chỉ dẫn, chỉ sợ đến cả phương hướng cũng không tìm ra.
Cứ như vậy qua mười mấy ngày, ba người lại khôi phục thành dáng vẻ dã nhân trước kia.
Tống Thanh Thư tìm được một bầy hươu, vận khinh công xua đuổi, Trương Vô Kỵ thì giương cung cài tên chờ sẵn trên đường đi của chúng, đợi đến thời cơ một mũi tên bắn ra, xuyên qua đầu con hươu đầu đàn. Con mồi ngã ầm xuống đất, bầy hươu chạy tán loạn.
Hai người lột da róc xương con hươu, Trương Vô Kỵ lấy mồi lửa vừa chuẩn bị châm lửa, đột nhiên nghe thấy có tiếng chó sủa vang. Một đám chó săn tướng mạo như sói từ trong rừng nối đuôi nhau mà ra, vòng quanh ba người, ánh mắt nhìn chằm chằm thịt hươu trên đất, họng phát ra tiếng "grừ grừ", nhe răng mài vuốt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ky-thanh-thu/222778/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.