Quả nhiên, chỉ mấy ngày sau, Hồ Điệp cốc vốn an tĩnh liền trở nên huyên náo.
Trương Vô Kỵ bưng chén thuốc ra đã thấy Thường Ngộ Xuân đang mắt to trừng mắt nhỏ Tiết Công Viễn, hiển nhiên là vừa mới cãi nhau một trận, đang lúc giương cung bạt kiếm.
"Tiểu huynh đệ, Hồ Thanh Ngưu kia vẫn không chịu chữa trị cho chúng ta sao?" Thấy Trương Vô Kỵ đi ra, Tiết Công Viễn lập tức cao giọng lên, ánh mắt lại hướng về phía cánh cửa lớn đóng chặt.
Những người này đều xuất thân từ các đại phái như Không Động, Côn Luân,... xưa nay quen thói kiêu căng ngạo mạn, thấy người trong Minh Giáo càng phải lập tức "trừ ma vệ đạo", thế mà bây giờ lưu lạc đến nước phải vẫy đuôi lấy lòng với người trong Minh Giáo, vì lấy được sắc mặt tốt của Hồ Thanh Ngưu mà phải chịu cho loại tép riu như Thường Ngộ Xuân giẫm lên mặt mình tác oai tác quái. Chịu uất ức như vậy, nếu như Hồ Thanh Ngưu chịu chữa bọn họ còn có thể không so đo, nếu Hồ Thanh Ngưu lại không biết điều, cũng chỉ có thể kéo theo mấy người này chôn cùng. Một tên đại phu cả ngày loay hoay với dược liệu, một đứa nhóc ốm yếu bệnh tật với một Thường Ngộ Xuân, tùy ý người nào trong bọn họ cũng có thể xử lý hết.
Kiếp trước Trương Vô Kỵ chỉ là đứa bé không hiểu thế sự, không nhận ra ý định thật sự của đám người Tiết Công Viễn, bây giờ nhìn lại tựa như tháo xuống một lớp vải che mắt. Khó trách kiếp trước Hồ Thanh Ngưu chán ghét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ky-thanh-thu/222766/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.